Lúc Cal đỡ tay đưa Margaret ra cửa, hắn cúi đầu nhìn nàng một chút, sau đó đưa tay vào trong áo khoác lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh gấp gọn gàng ra, cẩn thận lau đi vết máu văng lên mặt vào cổ nàng lúc nãy, sau đó lại choàng ác khoác lên vai nàng, chặn miệng vết thương vừa mới bị dao cắt trúng lại, nhỏ giọng nói:

“Nhớ kĩ, không có chuyện gì xảy ra cả. Nâng đầu của cô lên, cứ thế mà đi ra ngoài với ta.”

Margaret hít sâu một hơi, đi theo hắn ra khỏi cửa phòng sáng tác.

Phần lớn hành khách khoang hạng đều ở lại vui chơi giải trí ở quán rượu cao cấp ở tầng trên, nên lúc này hành lang vô cùng yên tĩnh, đi nửa đường cũng không gặp được ai cả.

Cal dừng lại trước cửa phòng mình, dùng chìa khóa mở cửa, sau khi bước vào, còn quay đầu lại nhìn trái phải một cái, sau đó mới đóng cưa khóa lại, rồi trực tiếp dẫn nàng vào phòng tắm, đặt nàng ngồi ở một cái ghế nhỏ cạnh bồn tắm kiểu La Mã to tướng.

“Ngồi ở đây chờ một chút, ta sẽ lập tức trở về ngay.”

Hắn thấp giọng nói, sau đó đi ra ngoài ngay.

Margaret nhắm mắt lại, vô lực dựa vào mặt tường khảm cẩm thạch lạnh như băng phía sau. Một lát sau, nàng phảng phất như mơ hồ nghe đước tiếng nói chuyện ở bên ngoài, có vẻ là quản gia Lovejoy của hắn đến. Đợi thêm lát nữa, tiếng nói biến mất, cửa phòng tắm màu trắng được mở ra. Margaret mở mắt, nhìn thấy Cal lại xuất hiện trước mặt nàng lần nữa, cầm một hòm thuốc nhỏ thường dùng. Hắn xắn ống tay áo sơ mi lên, ngồi xổm ở bên chân Margaret, đưa tay cởi nút áo cho nàng. (dịu dàng ghê nơi)

Margaret biết là hắn muốn giúp mình kiểm tra vết thương, nên vẫn tựa và tường, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Nàng có cảm giác là hắn đang cởi lớp áo khoác ngoài bằng nhung, tiếp theo là áo sơ mi, sau khi cởi bỏ áo sơ mi, trên người nàng cũng chỉ còn thừa lại một bộ đồ lót bông ngắn tay màu trắng kiểu dáng bảo thủ. Nhưng bây giờ, phía bên trên ngực phải kéo dài đến vùng nách là một vết thương dài từ mười centimeter, máu vẫn còn đọng lại trên vết thương, ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

“Thứ đồ này cũng phải cởi ra một chút mới được.”

Lúc đầu ngón tay chạm vào da thịt ở cổ nàng, bỗng nhiên hắn nói một câu.

“Ừm.”

Margaret vẫn không mở mắt, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

Cal nhìn nàng một cái.

Sắc mặt của nàng trắng bệch, môi cũng hoàn toàn mất đi huyết sắc, đầu hơi nghiêng tựa hẳn vào tường. Ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống, khiến hai hàng lông mi hình cánh quạt của nàng hơi rung rung, trông có vẻ tiều tụy và yếu ớt. Chân mày hắn không kìm được hơi nhíu lại. Tầm mắt lại rơi xuống trước ngực nàng, ngón tay linh hoạt cởi hàng nút cài trước vạt áo lót. Cởi đến nút thứ tư, rất nhanh đã nhìn thấy hình dáng mơ hồ của bộ ngực đầy đặn dưới lớp áo lót, hắn ngừng lại, nhẹ nhàng vạch một mảng mảnh vải dính máu, dùng kéo cắt xuống.

May mà bên ngoài còn có mấy lớp áo bảo vệ, nhưng dù vậy, dao rọc giấy vô cùng sắc bén cũng đã vạch lên người nàng một vết thương cũng không hề nông chút nào. Máu đã bắt đầu đông lại.

Cal bắt đầu giúp nàng rửa sạch vết thương.

“Hơi đau một chút. Rất nhanh rồi sẽ tốt thôi. Cô nhịn một chút.” Nhìn thấy lông mày của nàng hơi co rút lại, hắn thấp giọng nói.

Sau khi rửa sạch, bôi thuốc, băng bó vết thương, hắn thu dọn hòm thuốc, nhìn thân thể gần như bán khỏa của nàng, nói:

“Có thể là cô cần phải tắm một chút, để thay quần áo bẩn.”

Margaret mở mắt, thấy hắn chỉ vào một cái tủ âm tường trong phòng tắm:

“Trong tủ có quần áo của ta.”

“Cảm ơn....” Margaret thấp giọng nói.

Hắn liếc nàng một cái.

“Có tắm một mình được không?”

Margaret lắc đầu.

“Không thành vấn đề.... Tôi có thể tự làm được....”

Nàng cố gắng miễn cưỡng lên tinh thần, ngước mắt nhìn hắn:

“Vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, tiên sinh Hockley.”

Cal hơi nhếch môi, xem như là câu trả lời, sau đó quay đầu ra ngoài.

Cửa phòng tắm bị đóng lại. Margaret tiếp tục dựa vào tường ngồi một lát nữa mới cố đỡ tường đứng dậy.

Lúc cánh tay bên phải hoạt động thì động phải vết thương nên nàng thấy hơi đau, nhưng động tác chậm rãi một chút thì thật sự là không có vấn đề gì to tát cả.

Nàng xả nước nóng vào bồn tắm, vắt khăn lông lau khắp thân thể dầy mồ hôi lạnh và máu của mình, sau đó mặc lại quần lót, mở tủ âm tường, nhưng lại không thấy áo choàng tắm, chỉ có mấy cái áo sơ mi treo ở đó.

Sau cùng, nàng lấy một cái áo sơ mo trắng khoác lên người, cài nút đàng hoàng xong mới cúi đầu nhìn lại.

Áo sơ mi vừa to vừa dài, hoàn toàn có thể che đến bắp đùi nàng. Thế nên, nàng mở cửa phòng tắm, chậm rãi đi chân trần trên thảm trải trong phòng.

Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn tường, ánh sáng không rõ ràng. Nàng nhìn thấy Cal đang ngồi ở trên ghế salon, cứ lặp đi lặp lại đóng mở chiếc bật lửa cầm trên tay. Cảm giác được nàng từ trong phòng tắm đi ra, hắn nghiêng đầu nhìn nàng từ đầu đến chân, sau đó chỉ chỉ chiếc giường lớn trong phòng.

“Có thể cô cần ngủ một giấc trước đã. Như vậy mới tốt cho việc phục hồi tinh thần của cô.”

Margaret không nói gì. Nàng chỉ đứng lặng tại chỗ, sau một hồi trầm mặc mới nhẹ nói:

“Tiên sinh Hockley, tôi cũng không biết tại sao ngài phải giúp tôi.... Nhưng thật sự rất cảm ơn.... Quả thật tôi không phải cố ý. Thật đấy! Cô ta uy hiếp lấy dao rọc giấy để rạch mặt tôi nên tôi mới dùng mô hình địa cầu để đánh cô ấy.... Vốn là tôi chỉ muốn đánh cô ta rồi đi khỏi đó, không ngờ là lúc cô ta ngã xuống thì bị con dao cầm trong tay đâm vào cổ họng....”

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh máu tuôn xối xả ra bên ngoài miệng vết thương trên cổ Gila, mũi phảng phất như vẫn còn ngửi được mùi máu tanh nồng đậm làm người ta muốn nôn mửa kia, bả vai không khỏi lại khẽ run lên.

“Tiên sinh Hockley, tôi thật không có cố ý, làm ơn hãy tin tưởng tôi....”

Cal nhíu mày, bỗng nhiên thả bật lửa xuống, đứng lên đi đến trước tử rượu, lấy một chai rượu và một ly thủy tinh, đi về phía Margaret.

“Uống vào!”

Sau khi rót đầy ly rượu, đưa cho nàng và ra lệnh.

Margaret hơi sửng sốt.

“Ta nói cô uống nó vào mà!”

Margaret bị động nhận lấy ly rượu trước mặt, ngước cổ, uống cạn chất lỏng trong ly.

Chất lỏng màu hổ phách (vàng đậm í ạ) cay xè theo cổ họng chảy vào bụng làm nàng bị sặc, ho khan. Thật vất vả mới ngừng ho, nàng lại thấy hắn rót một ly khác đưa tới.

“Uống tiếp! Uống sạch hết cho ta!”

Lần này nàng không có bất cứ hành động phản kháng nào, yên lặng nhận lấy, tiếp tục đổ vào cổ họng.

Rược đi vào bụng, phảng phất như có một đám lửa đang thiêu đốt trong cơ thể, cả người nàng bắt đầu trở nên ấm áp, tay chân lạnh như băng cũng dần dần khôi phục cảm giác.

“Tiên sinh Hockley.... Nấc....”

Nàng thống khổ nấc lên, cảm giác đầu lưỡi trong miệng mình cũng trở nên không chịu nghe lời rồi:

“Tôi thật sự không có cố ý. Ngài phải tin tưởng tôi....”

“Cho dù cố ý thì sao chứ.”

Cal nhàn nhạt nói một câu.

Chất cồn trong rượu làm phản ứng của nàng trở nên chậm chạp. Margaret không có nghe rõ hắn nói gì, “nấc” một tiếng, nhìn chăm chăm vào hắn.

“Bây giờ lên giường ngủ ngay cho ta!”

Hắn híp mắt, hạ lệnh.

Margaret yên lặng xoay người, đi đến cạnh giường, bỗng nhiên chân hơi loạng choạng, chỉ lát nữa là sẽ ngã xuống, thì Cal lại bước nhanh về phía trước, đưa tay ra đỡ lấy hông nàng.

“Tôi.... Thật xin lỗi.... Đầu tôi hơi choáng váng....”

Margaret đưa tay nâng trán mình đang ngày càng cảm thấy trĩu nặng, mơ mơ hồ hồ nói xin lỗi.

“Im miệng cô lại cho ta!”

Cal nhịn không được rống lên một câu, cuối cùng bế bổng nàng lên, đưa đến trên giường mới thả xuống.

Mí mắt Margaret sụp xuống, ý thức càng trở nên mơ hồ hơn, rốt cục nàng không thể chống đỡ cơn buồn ngủ được nữa, dần dần mê man ngủ.

Cal vẫn đứng ở mép giường, tầm mắt bất giác rơi vào đôi chân trần mở ra của àng bên ngoài chiếc áo sơ mi mỏng. Chỉ chốc lát sau, hắn đã theo thói quen đưa tay lên nới lỏng cổ áo.

Bỗng nhiên có ba tiếng gõ cửa đều đều truyền tới.

“Gặp quỷ!”

Hắn nhỏ giọng nguyền rủa, thô bạo kéo chăn bao Margaret lại, xoay người ra ngoài mở cửa.

Lovejoy đã trở lại.

“Tiên sinh Hockley, tôi đã dọn dẹp lại chỗ đó lần nữa rồi. Tuyệt đối không còn bất cứ dấu vết gì cả. Bao gồm cả con da rọc giấy kia, tôi cũng đã để một cái khác vào rồi. Lúc rời đi cũng không có kẻ nào thấy tôi.” Ông ta nhỏ giọng nói.

Cal gật đầu:

“Ông làm việc, ta luôn rất yên tâm. Ông đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, tối nay ông không cần phải ở đây cũng được.”

Lovejoy phảng phất như không có chút cảm giác nào với việc mình được khen ngợi, sắc mặt vẫn điềm nhiên.

“Tiên sinh Hockley, thứ cho tôi nói thẳng,“ ông ta liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt sau lưng Cal, “Đó cũng không phải là một việc nhỏ. Không phải là ngài phi thường ghét người đàn bà đó sao? Tại sao lại muốn che giấu thay cho cô ta chứ?”

Cal “ừm” một tiếng, dời tầm mắt, không tiếp tục mắt đối mắt với Lovejoy nữa:

“Tất nhiên là ta có lý do riêng của mình....”

“Nhưng mà tiên sinh, không phải ngài muốn kết hôn với tiểu thư Bukater sao? Vị tiểu thư này giống như đã ảnh hưởng đến ngài....”

“Đủ rồi! Ông quản nhiều quá rồi!” Đột nhiên Cal trầm mặt, tầm mắt lại rơi vào trên mặt Lovejoy, giọng điệu trở nên bất khoái: “Ta biết rõ mình đang làm gì. Ông chỉ cần làm theo những lời mà ta nói là được rồi.”

“Xin lỗi tiên sinh. Tôi hiểu rồi.”

Khuôn mặt trước giờ giống như là đeo mặt nạ của Lovejoy chợt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, gật đầu, yên lặng xoay người đi ra ngoài.

Cal đứng tại chỗ một mình. Một lát sau, hắn bất giác đưa tay tìm hộp thuốc, lại không sờ thấy đâu, lúc này mới nhớ tới bao thuốc lá để trong áo khoác đã bị nàng ném lại trong phòng tắm rồi, vì vậy chỉ có thể phiền não vuốt mớ tóc lòa xòa trước trán của mình.

“Ta đang làm cái cmn gì đây chứ!”

Lúc xoay người, hắn lẩm bẩm tự hỏi.