Trâu Hàn chần chờ nhìn về phía Ngu Thành Hà, “Nói gì cơ? Đâu có nói gì đâu.”

Cậu vẫn còn muốn giấu.

Nếu như suy đoán của cậu không sai, khi còn bé cậu chắc chắn đã từng gặp mặt Ngu Thành Hà.

Cậu mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện lúc trước, không nhớ rõ Ngu Thành Hà, đó là do vạn bất đắc dĩ.

Thế còn Ngu Thành Hà thì sao?

Ngu Thành Hà cũng mất trí nhớ?

Không nhớ rõ cậu?

Không có khả năng, dựa vào lời nhạc của bài “fly” có thể nhìn ra, anh nhớ hết mọi thứ.

Trâu Hàn đã xác định, cậu chính là đứa bé trai ngơ ngác kia, thảo nào hồi đó vừa nghe thấy bài hát kia liền yêu thích, cảm giác như động đến trong tâm khảm.

Bài hát đó vốn được viết cho cậu, làm sao có thể không thích chứ?

Nhưng nếu đã nhớ, vậy tại sao Ngu Thành Hà và cậu lại không quen biết nhau?

Do cậu lớn lên rồi thay đổi, nên không nhận ra sao?

Dù sao thì lúc quen biết Ngu Thành Hà, tính ra Trâu Hàn chỉ mới có tám tuổi, tướng mạo sau khi lớn lên nhất định có sự thay đổi rất lớn.

Tuy khó mà giải thích được, nhưng Trâu Hàn cứ cảm thấy Ngu Thành Hà đã nhận ra cậu.

Nếu như không nhận ra, bao nhiêu chuyện trùng hợp như vậy, đến cả việc chính anh xuất hiện trong giấc mơ của người khác, sao anh lại không hỏi?

Không hiếu kỳ chút nào hết á?

Không thể.

Thế nên Ngu Thành Hà là đã nhận ra, nhưng lại cố tình không nhận mặt cậu.

Trâu Hàn không hiểu tại sao anh phải làm như vậy, cậu muốn biết lý do trước, rồi mới đi hỏi Ngu Thành Hà, miễn cho lại bị anh lừa gạt.

Nhưng cậu không ngờ, Ngu Thành Hà thế mà lại nhận ra.

“Không nói gì mà sao em lại không vui?” Ngu Thành Hà hỏi.

Trâu Hàn phản bác, “Em đâu có không vui.”

“Ồ…” Ngu Thành Hà kéo dài ngữ điệu, bỗng dưng nói, “Vậy em hôn anh một cái.”

Trâu Hàn: “…”

Ngu Thành Hà: “Đến hôn mà em cũng không muốn hôn anh, còn nói không có không vui?”

Trâu Hàn cảm thấy, người này có đôi lúc vô cùng lưu manh, nhưng không đợi cậu nói chuyện, Ngu Thành Hà bỗng trưng ra gương mặt nghiêm chỉnh, nghiêm túc mà nói, “Bảo bảo, nếu như ngay cả việc em đang vui hay không vui mà anh cũng không thấy, thì anh không đáng được gọi em là ‘bảo bảo’.”

Trâu Hàn trước giờ vẫn luôn không thể thờ ơ cứng rắn với danh xưng “bảo bảo” này, vừa nghe thấy liền nhịn không được mà đỏ mặt.

“Rốt cuộc là sao vậy?” Ngu Thành Hà nhân cơ hội truy hỏi, “Bảo bảo, em nói cho anh đi, nếu không anh sẽ lại phải suy nghĩ nhiều.”

Trâu Hàn bất đắc dĩ, lâm thời thay đổi quyết định, cũng lười đi điều tra, nói thẳng ra, “Anh giấu em cái gì còn không tự mình biết sao?”

Ngu Thành Hà tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ trong thời gian anh đi thay quần áo rồi hóa trang, Trâu Hàn và Lộ Dư Phi lại có thể nói đến đề tài đó.

Thực ra nếu anh đã dẫn Trâu Hàn tới gặp Lộ Dư Phi, đương nhiên là không sợ ông nói ra, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như thế.

Cho nên, Ngu Thành Hà suy nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ tới chuyện đó, “Anh có giấu em chuyện gì đâu?”

Trâu Hàn nhìn anh bình tĩnh như thế, bắt đầu hoài nghi có phải là mình đã hiểu lầm, “Hồi anh còn nhỏ có phải từng bị bán đến một hốc núi nghèo không?”

Ngu Thành Hà: “…!!!”

Trâu Hàn vừa nhìn nét mặt của anh, liền biết mình không có nghĩ sai, lúc này sầm mặt lại, “Anh còn nói anh không giấu em?”

“Không phải…” Ngu Thành Hà đột nhiên không kịp chuẩn bị, có hơi hoảng loạn, “Hai người, sao tự dưng hai người lại nói đến chuyện đó?”

“Anh đừng có mà đánh trống lảng.” Trâu Hàn tức giận nói, “Tại sao anh phải gạt em? Tại sao không nói sự thật cho em biết?”

Ngu Thành Hà thở dài, “Anh thật sự không cố ý muốn gạt em, không phải em quên hết rồi sao? Chuyện đó chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp gì, nhắc lại chỉ tổ khiến em khổ sở thêm thôi, có ích gì đâu?”

Trâu Hàn luôn nghĩ đến nguyên nhân tại sao Ngu Thành Hà che giấu chuyện trong quá khứ, cậu tưởng tượng ra rất nhiều.

Kết quả, lý do mà Ngu Thành Hà nói ra, lại là lý do đơn giản nhất.

“Vậy là hồi nhỏ tụi mình từng gặp nhau thiệt hả?” Trâu Hàn mím mím môi, hỏi lại.

Cậu vẫn luôn không mấy quan tâm đến chuyện khi còn bé, đó giờ chưa từng hỏi mẹ cụ thể từng chi tiết nhỏ.

Thực ra là do cậu biết, đó đều là những chuyện không vui, không nhất thiết phải đi tìm hiểu sâu.

Nhưng bây giờ khi biết Ngu Thành Hà từng xuất hiện trong cuộc sống của mình, những ký ức trống rỗng đại diện cho đau thương đó bỗng trở nên tràn đầy sắc thái, Trâu Hàn cấp thiết muốn biết những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ.

Tại sao cậu lại có ấn tượng với Ngu Thành Hà sâu sắc như vậy, Ngu Thành Hà rốt cuộc đã làm gì cho cậu.

“Từng gặp.” Việc đã tới bước này, Ngu Thành Hà cũng không còn lý do để gạt cậu nữa, thẳng thắn thừa nhận, “Em còn nhớ bài “Fly” không? Bài đó là viết cho em, em chính là Ngai Ngai.”

Giống với suy đoán của cậu, nhưng Trâu Hàn vẫn không nhịn được mà hơi hơi kích động, da gà da vịt nổi hết lên trên cánh tay, cậu chà chà tay trong chăn, “Vậy anh là người cứu em ra hả?”

Ngu Thành Hà suy nghĩ một chút, nói, “Chúng ta hợp tác với nhau, cùng trốn ra được.”

Trâu Hàn không tin. Khi còn bé cậu thực sự rất ngốc, cái gì cũng không biết làm, ở trong mộng, lúc nào cũng là Ngu Thành Hà chăm sóc cho cậu.

“Anh kể chuyện lúc đó cho em nghe đi.” Trâu Hàn nhỏ giọng nói, “Bây giờ em rất muốn biết.”

Ngu Thành Hà đáp ứng một tiếng, nhưng không lập tức kể, mà trước tiên đưa cánh tay ra, đệm lên trên gối của Trâu Hàn.

Trâu Hàn dừng một chút, chậm rãi di chuyển đầu, gối lên trên cánh tay của anh, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.

Ngu Thành Hà thoáng co tay, đem Trâu Hàn ôm lấy tựa vào trên người mình, đắp kín chăn, rồi mới bắt đầu nói về chuyện cũ trước đây, “Lộ đạo nói cho em rồi đúng không? Anh đánh người, để che giấu tai mắt người khác ông ấy hóa trang anh thành bé gái, đưa anh ra khỏi đoàn phim.”

Năm đó, Ngu Thành Hà 12 tuổi, là trẻ mồ côi, tâm trí nhóc thành thục hơn so với những đứa trẻ bình thường khác, trong lòng cũng hiểu rõ tình cảnh của mình.

Khi đó mẹ Triệu vẫn còn, Ngu Thành Hà sợ liên lụy tới bà nên không dám đi tìm bà, lại không dám trở về viện mồ côi.

Bởi nơi đầu tiên thằng biến thái đó tìm đến chắc chắn là viện mồ côi.

Nhóc trốn đông trốn tây, tình cờ gặp phải một nhóm buôn người.

Ngu Thành Hà nho nhỏ nghe thấy bọn buôn người đang bàn bạc đường rời đi, nói nơi này không còn an toàn, có người đi hỏi thăm con nít lạc khắp nơi.

Thực ra những người đi hỏi thăm đó là tới bắt Ngu Thành Hà, đám buôn người có tật giật mình, vừa nghe nói có người tìm con nít liền sợ.

Trong lòng Ngu Thành Hà hiểu rõ những người kia là tới tìm nhóc, tuy nhóc mặc đồ nữ, nhưng mắt xanh là một đặc điểm quá dễ nhận dạng, gặp một lần là nhớ. Nếu cứ tiếp tục chờ đợi, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Chỉ có rời đi mới là an toàn nhất.

Một mình nhóc khẳng định không trốn được khỏi cơ sở ngầm của những người kia, nhưng bọn buôn người tự có phương pháp của họ, việc bọn họ am hiểu nhất có lẽ chính là giấu người.

Đi cùng bọn buôn người, dù bị bán thì ít nhất là tạm thời không chết.

Còn bị những người kia tóm được, lập tức mất mạng.

Ngu Thành Hà không cần nghĩ nhiều cũng biết mình nên làm gì.

Nhóc cố ý đi theo bọn buôn người hỏi đường, biểu hiện ra trình độ thông minh thấp lè tè, đã thế còn hơi có bộ dáng đề phòng.

Quả nhiên đưa tới sự chú ý của bọn buôn người.

Bọn buôn người thích trẻ con tuổi nhỏ, không thể nhớ được nhiều chuyện, hệ số an toàn cao. Với lại, con trai thường bán được hơn so với con gái, nên Ngu Thành Hà vốn không phải là mục tiêu của nhóm bọn họ.

Nhưng lần này thời gian không cho phép, bọn họ nghĩ thà mang một con nhóc tỳ theo cũng còn hơn là trống tay mà về. Thêm nữa, Ngu Thành Hà phát dục sớm, mười hai tuổi mà cao như mười bốn, mười lăm tuổi, đã có thể bán tới mấy thôn nghèo trong núi làm vợ. Đã thế người còn ngu, có khi bị bán mà còn giúp bọn họ đếm tiền, thực sự là một mối làm ăn ngon nghẻ chỉ lời không lỗ.

Dù sao thì cuối cùng, bọn buôn người đã mang Ngu Thành Hà đi.

Bọn họ có “đường dây tiêu thụ” cố định, Ngu Thành Hà bị dẫn tới một ngôi làng núi gọi là Phú Quý Câu, nơi này núi cao đường khó, gần như tách rời với thế giới bên ngoài.

Thôn dân nơi đó quần áo rách nát, mỗi ngày miễn cưỡng mới có thể lấp đầy bụng, người bên ngoài căn bản không thèm gả vào.

Cho nên, một “cô nương” non mềm như Ngu Thành Hà thế này rất được hoan nghênh.

Bọn buôn người nhắm mắt thổi phồng chém gió, nói Ngu Thành Hà là con gái nước ngoài, lớn lên đẹp đẽ còn có thể sinh con, mua về đảm bảo có lời.

Chỉ cần nhìn quần áo trên người nhóc liền thấy khác với tất cả mọi người.

Một đám người chưa từng thấy cảnh đời quả nhiên động lòng, mấy nhà tranh nhau cướp, cuối cùng là “thủ phủ” trong thôn mua nhóc về, cho nhóc làm con dâu nuôi từ bé của thằng con què nhà họ.

Cái làng bé bằng cái lỗ mũi, một chút việc cỏn con truyền đi rất nhanh.

Người tron thôn đều đến xem náo nhiệt, trong đám người đó Ngu Thành Hà nhìn thấy Trâu Hàn bị người lớn nắm lấy.

Cũng không biết tại sao, chỉ nhìn từ xa xa Ngu Thành Hà đã cảm thấy Trâu Hàn hoàn toàn không hợp với cái thôn này.

Thời điểm nhóc tới đây có nghe mấy tên buôn người tám chuyện, nói trong thôn này có sẵn con nít bị bán đến rồi.

Ngu Thành Hà đoán đứa bé kia chính là Trâu Hàn.

Lúc tới, Ngu Thành Hà có đánh ký hiệu dọc trên đường, tính chờ tới trời tối thì bỏ trốn.

Nhưng sau khi phát hiện ra Trâu Hàn, nhóc muốn mang cậu cùng trốn đi, nên cứng rắn ở lại.

Gia đình mua nhóc coi như vẫn còn có chút lương tâm, nghe nhóc nói mới mười ba tuổi, không miễn cưỡng bắt nhóc phải lập tức “viên phòng”.

Ngu Thành Hà tạm thời ở lại Phú Quý Câu, nhóc biểu hiện mình rất ngu, bị bắt nạt cũng không lên tiếng, càng không bày tỏ bất kỳ ý muốn chạy trốn nào, dần dần khiến người dân thả lỏng cảnh giác.

Nhóc âm thầm nghe ngóng tình huống của Trâu Hàn: cậu đúng là bị bán tới đây. Lúc mới tới quậy dữ quá, bị đánh mấy lần, lâu dần không nói chuyện nữa, đầu óc cũng chậm tiêu. Nhóc con tám, chín tuổi mà trí thông minh như bốn, năm tuổi, đến việc nhà nông thông thường cũng không biết làm, đánh cũng không làm gì được, người mua cậu nhóc hối hận đến xanh cả ruột.

Ngu Thành Hà càng nghe càng đau lòng, thừa dịp người ta không nhìn chằm chằm nhóc nữa, nhóc bắt đầu lén lút tiếp xúc với Trâu Hàn.

Trâu Hàn quả nhiên ngơ ngơ ngác ngác, đối với chuyện lúc trước cũng hoàn toàn không nhớ gì hết.

Ngu Thành Hà giao tiếp với cậu mấy lần, đều không thu hoạch được gì.

Chính nhóc lúc đó cũng đang trong tình thế nguy hiểm, một khi bị vạch trần thì chỉ còn con đường chết.

Cho nên Trâu Hàn không phản ứng nhóc, Ngu Thành Hà bất đắc dĩ, liền không muốn quan tâm đến cậu nữa.

Nhóc lần thứ hai chuẩn bị sẵn sàng, xác định tốt thời gian và con đường đào tẩu.

Nhưng vào một buổi trời chiều ngay trước ngày đi, Ngu Thành Hà đi tìm Trâu Hàn lần cuối, Trâu Hàn không ở nhà, có người nói cậu tới bờ sông.

Ngu Thành Hà đi tới bờ sông, nhìn thấy trong khí trời cuối thu, Trâu Hàn xắn ống quần, đứng trong nước sông lạnh lẽo nghiêm túc tìm kiếm thứ gì đó.

“Ngai Ngai, em đang tìm gì thế? Không lạnh hả?” Ngu Thành Hà đứng trên bờ hỏi.

Trâu Hàn ngẩng đầu lên, “xuỵt” một tiếng với nhóc, ra hiệu nhóc đừng ầm ĩ.

Đó là lần đầu tiên, Ngu Thành Hà nhìn thấy ánh sáng long lanh trong đôi mắt của cậu bé ngơ ngác này, thậm chí nhóc còn nhìn thấy một tia giảo hoạt.

Nhóc không lên tiếng nữa, kiên nhẫn đứng chờ trên bờ sông.

Chờ khoảng hơn một tiếng sau, Trâu Hàn đột nhiên bổ vào trong sông một cái, không quan tâm quần áo trên người ướt sũng hết.

“Ngai Ngai em làm sao vậy?” Ngu Thành Hà xông tới.

Vừa tới bờ nước, liền thấy Trâu Hàn đứng lên, lần đầu tiên nhóc thấy Trâu Hàn nở nụ cười.

Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo non nớt, cười lên thuần túy sạch sẽ, tốt đẹp đến mức khiến lòng người đau đớn.

Trâu Hàn khó khăn bò lên bờ, lúc này cậu mới cẩn cẩn trọng trọng giang hai tay ra, để Ngu Thành Hà nhìn con cá nhỏ đuôi màu xanh lam trong lòng bàn tay cậu.

“Cho chị.” Trâu Hàn đưa tay đến trước mặt Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà từng nói với cậu, tên của nhóc là “tiểu ngư nhi”, thêm nữa bởi vì ánh mắt của nhóc màu xanh lam, Trâu Hàn từng tình cờ nhìn thấy một chú cá đuôi xanh lam trong sông, nên muốn bắt tới đưa cho Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà đến giờ vẫn không biết con cá kia là chủng gì, thế nhưng kể từ đó nhóc liền yêu chuộng cá màu xanh lam.

Buổi tối hôm ấy, Ngu Thành Hà lần nữa đổi ý, ở lại.

Nhóc thay đổi phương thức, không hỏi Trâu Hàn chuyện lúc trước nữa, mà bắt đầu giảng cho Trâu Hàn nghe thế giới bên ngoài tươi đẹp đến nhường nào.

Nhóc nói với Trâu Hàn, vượt qua ngọn núi lớn trong thôn, là có thể nhìn thấy dòng sông bảy màu, cá đủ màu rực rỡ, gà bay lượn trên trời… Nhóc thành công gợi lên sự chờ mong trong Trâu Hàn đối với thế giới bên ngoài.

Thế nhưng, rốt cuộc thì nhóc vẫn chỉ là một đứa con nít, kế hoạch của nhóc không hề hoàn hảo.

Hành vi của nhóc đưa tới sự chú ý của thôn dân.

Người nhà kia muốn dùng bạo lực với Ngu Thành Hà, để nhóc tuyệt vọng mà lưu lại, kết quả phát hiện nhóc là con trai, dưới cơn nóng giận muốn đánh chết nhóc luôn.

Cũng may Ngu Thành Hà từ nhỏ đã đánh nhau quen, thân thủ cũng tốt, thêm nữa người nhà này không muốn bị người ta chế giễu, tự tin cho là ba người lớn nhất định có thể bắt một thằng nhóc con, nên không gọi thêm người tới giúp đỡ.

Cho nên, Ngu Thành Hà đọ sức với một nhà ba người cũng không đến nỗi bị rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng nếu để càng lâu, thêm càng nhiều người tới, thì nhóc chắc chắn không đỡ được.

Ngay lúc nguy cấp, cửa phòng bị đẩy ra, âm mưu của Ngu Thành Hà sắp sửa ngâm nước, người tới thế mà lại là Trâu Hàn.

Bởi trí thông minh chỉ ở mức bốn, năm tuổi, cả thôn ai cũng quên mất Trâu Hàn, thế nhưng cậu dù gì cũng là một thằng nhóc choai choai gần mười tuổi.

Cậu cầm cây côn đập vào đầu người đàn ông chủ gia đình đó, trực tiếp đập người ta ngất xỉu luôn.

Ngu Thành Hà cấp tốc giải quyết hai người còn lại, suốt đêm dẫn Trâu Hàn chạy trốn khỏi thôn.

“Đường đi anh nghĩ ra đã không dùng được nữa, hai đứa mình không dám đi đường lớn, phải xông vào rừng sâu núi thẳm, may mà cuối cùng cũng đi ra được.” Ngu Thành Hà nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu Trâu Hàn một cái, “Thời điểm tụi mình xuống núi, đúng lúc gặp phải một đội cảnh sát tuần tra, tim của anh cuối cùng cũng rơi xuống. Nếu đã không cứu được em mà còn hại em ngược lại, thế thì tội của anh lớn quá. May mắn, may mắn…”

Trâu Hàn còn nhớ giấc mơ kia, trong mơ bọn họ ở trong núi rừng, Ngu Thành Hà máu me đầy người.

Cho nên, đi ra khỏi rừng sâu núi thẳm, không phải chỉ là một câu nói đơn giản như vậy.

“Nếu tụi mình cùng trốn ra được, vậy tại sao lại tách ra?” Trâu Hàn hỏi.

Ngu Thành Hà dừng một chút, “Lúc đó cả hai tụi mình đều mệt bở hơi tai, vừa thấy mấy chú cảnh sát là ngất đi mất rồi. Lúc anh tỉnh lại thì anh đang trong bệnh viện, cảnh sát nói em đã được mẹ em đón đi, trả cho anh xem bức ảnh. Anh thấy hai người nhìn giống nhau, chắc hẳn không phải giả nên yên tâm. Rồi sau đó nữa, vì trốn tên biến thái kia nên anh đi ra nước ngoài. Xin lỗi em, trước giờ chưa bao giờ đi tìm em.”

Trâu Hàn trầm mặc một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh lại gạt em.”

Ngu Thành Hà hoảng loạn, “Anh không có mà.”

“Sau khi trốn ra từ trong núi, là mẹ em kêu anh đi, đúng không?” Trâu Hàn nghi ngờ nói.

Ngu Thành Hà không nghĩ tới cậu có thể đoán được tới đó, muốn phủ nhận, nhưng chần chừ trong nháy mắt liền thôi, chỉ im lặng.

“Có phải bà ta cảm thấy em rất… Bà ta đưa anh tiền, gửi anh ra nước ngoài, sau đó cảnh cáo anh không được xuất hiện trước mặt em nữa, có đúng hay không?” Trâu Hàn tiếp tục nói.

Ngu Thành Hà trầm ngâm một trận, nói, “Cả hai chúng ta đều bị thương, thân thể của em không tốt, phát sốt cao, không ngừng nói mê sảng. Má* của em… mẹ của em sốt ruột không chịu được, luôn khóc bên cạnh. Em sốt chừng mấy ngày, mơ mơ màng màng tỉnh dậy được mấy lần, vốn đang rất yên tĩnh, vừa thấy anh liền kích động. Bà ấy chẳng qua là, là không muốn em bị kích thích thôi.”

*Trước giờ Trâu Hàn vẫn luôn gọi mẹ mình là “mẫu thân” vì cậu ấy với mẹ mình rất xa cách, ở đây Ngu Thành Hà lỡ gọi là “mẹ em”, sau đó sửa lại là “mẫu thân em”. Tiếng Việt mình không có kiểu dùng từ đó, nên mình xin sửa lại và chú thích ở đây.

Ý là, Trâu Hàn đoán đúng hết.

An tĩnh một phút chốc, Trâu Hàn bỗng nhiên đẩy Ngu Thành Hà ra, nhảy xuống giường vọt vào nhà vệ sinh.

Ngu Thành Hà đột nhiên không kịp chuẩn bị, không thể kéo người lại kịp, vội vàng nhảy xuống theo.

Nhưng Trâu Hàn đã khóa trái cửa, Ngu Thành Hà chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.