Mấy ngày kế tiếp, Ngu Thành Hà không đi đâu công tác, chỉ ở trong nhà với Trâu Hàn.

Ngu Thành Hà dọn hết đống kịch bản bọn Tiểu Duyên chọn ra, bắt đầu suy nghĩ xem sắp tới nên nhận bộ phim như thế nào.

Còn Trâu Hàn thì nhận được kịch bản bên Lộ Nam gửi tới, cũng đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên đầu tư vào bộ phim của anh ta hay không.

Hai người ở nhà, mỗi người ôm một quyển kịch bản, phần lớn thời gian đều dùng để đọc kịch bản, thỉnh thoảng có chỗ Trâu Hàn không hiểu, hoặc là Ngu Thành Hà cần ý kiến, hai người sẽ trao đổi với nhau một chút, sau đó lại tiếp tục làm chuyện của mỗi người. Mỗi ngày trôi qua ấm áp lại hài hòa.

Đảo mắt đã đến ngày Ngu Thành Hà phải vào đoàn phim.

Trâu Hàn có hơi hưng phấn.

Trước đó cậu cũng từng vào đoàn, nhưng cách thức và ý nghĩa đã không còn giống thế nữa.

Hồi trước là vì kiếm hắc liêu của Ngu Thành Hà, tuy không tới nỗi lén lén lút lút, nhưng cũng không thể nói là quang minh chính đại.

Lần này không giống thế, lần này cậu danh chính ngôn thuận, dùng thân phận trợ lý của Ngu Thành Hà, cậu bây giờ là đi làm việc.

Cậu có thể ở bên gần bên cạnh Ngu Thành Hà, có thể chăm sóc cuộc sống của Ngu Thành Hà, có thể trắng trợn không kiêng dè mà thảo luận với người khác về Ngu Thành Hà, có thể trực tiếp đuổi người muốn tiếp cận Ngu Thành Hà… Ngẫm lại liền thấy thật sảng khoái.

Ngu Thành Hà đi theo phía sau Trâu Hàn, nhìn cậu tràn đầy phấn khởi đi thu thập hành lý, khóe miệng vô thức cong lên.

“Hai bộ quần áo này bộ nào nhìn đẹp hơn?” Trâu Hàn gặp khó khăn trong việc chọn lựa, khoa tay múa chân hỏi Ngu Thành Hà.

“Hai bộ đẹp hết.” Ngu Thành Hà nhận lấy, thay cậu quyết định bỏ hết vào vali.

Trâu Hàn do dự một chút, cũng không ngăn cản, đi lấy cái khác, “Cái nón này nhìn được không? Có cần thiết không nhỉ?”

“Nhìn được.” Ngu Thành Hà liền cầm lấy, bỏ luôn vào vali.

Cứ như vậy mấy lần, Trâu Hàn không làm nữa, “Vali của em sắp không đóng được nữa rồi, anh giúp em chọn ra mấy món đi.”

“Không cần.” Ngu Thành Hà thờ ơ nói, “Vali của em không đủ thì còn vali của anh, nếu nhiều hơn nữa thì mình mang thêm một cái vali nữa.”

Trâu Hàn ngồi bên giường, đung đưa chân, cười nói, “Em chỉ là trợ lý mà sao mang còn nhiều đồ hơn cả ông chủ thế này?”

“Vậy mới bình thường chứ?” Ngu Thành Hà cũng cười theo, “Anh đi quay phim mà, trên cơ bản toàn mặc trang phục diễn, ít có cơ hội mặc đồ thường lắm. Nên anh không cần dùng nhiều hành lý như vậy.”

“Thế cũng không được.” Trâu Hàn cúi người xuống, bắt đầu chọn chọn bỏ bỏ quần áo, “Trợ lý nên có bộ dáng của trợ lý.”

Thực ra đi có ba bốn ngày, quần áo cần mang không nhiều. Cậu không muốn mang nhiều, Ngu Thành Hà cũng không quá cố chấp.

Nhìn Trâu Hàn liên miên cằn nhằn, xoắn xuýt chọn đến chọn đi, Ngu Thành Hà đột nhiên hỏi, “Bảo bảo, em có thấy oan ức không?”

Trâu Hàn tới giờ còn chưa quen với việc Ngu Thành Hà lâu lâu gọi một câu “bảo bảo”, lỗ tai đỏ lên với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy, “Oan ức gì cơ?”

“Em rõ ràng là bạn trai của anh, còn phải đóng giả làm trợ lý.” Ngu Thành Hà duỗi hai ngón tay ra nắm lấy vành tai nóng rực của Trâu Hàn, “Không thấy oan ức à?”

Trâu Hàn ngứa tới khó chịu, né tránh anh quấy rầy, chính mình tự nắm lấy một bên tai nói, “Không oan ức gì hết, làm trợ lý cũng tốt, em thích… À phải rồi, lát nữa hành lý của anh cũng phải để em thu xếp, thế mới đúng là việc của trợ lý.”

Kỳ thực Ngu Thành Hà hơi có ý muốn tiến tới hôn nhân, nhưng thời gian bọn họ ở chung với nhau thực sự chưa đủ dài, anh sợ dọa đến Trâu Hàn.

Chính Ngu Thành Hà cũng cảm thấy bất ngờ, quả thật lần đầu tiên nhìn thấy Trâu Hàn đã có hảo cảm với cậu. Sau khi biết rõ cậu không phải anti-fan thực sự, liền không thể khống chế được mà yêu thích cậu.

Tình cảm mãnh liệt nồng đậm như vậy, khiến bản thân Ngu Thành Hà cũng cảm thấy hơi không kịp trở tay.

Trâu Hàn không biết Ngu Thành Hà đang suy nghĩ gì, cậu vừa nói vừa nhảy lên, “Em phải đi sắp xếp hành lý của anh trước mới được! Em phải làm một trợ lý đúng chuẩn!”

Nói xong cậu “ầm ầm ầm” đi xuống lầu.

Ngu Thành Hà trầm mặc một lát, rồi lập tức bật cười.

Xem ra Trâu Hàn thực sự không thấy oan ức gì hết, thế thì cứ chờ một chút vậy.

Bây giờ cầu hôn, đúng là có hơi sớm.

Làm chuẩn bị trước đã, nhất định phải đặc biệt, phải có ý nghĩa.

Ngu Thành Hà thay Trâu Hàn sửa sang hành lý xong, mới ung dung thong thả đi xuống lầu.

Đến cửa phòng ngủ nhìn vào, Trâu Hàn đang quỳ trên thảm trải sàn, cẩn thận đè quần áo của anh xuống cho ngay ngắn, dụng tâm hơn nhiều so với hành lý của chính cậu.

Đáy lòng Ngu Thành Hà bỗng dâng lên một luồng cảm xúc không cách nào ức chế, anh nhanh chân đi tới.

Trâu Hàn nghe thấy động tĩnh, biết là Ngu Thành Hà, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói, “Sắp xong rồi, em chọn mấy bộ nhìn được được… a…”

Môi lưỡi của cậu bị Ngu Thành Hà thô bạo ngăn chặn, nửa câu sau bị ép nuốt trở về, quần áo mới tỉ mỉ sửa soạn xong trong nháy mắt biến thành một đống nhăn nhúm.

Hai người dùng thời gian nửa ngày sửa soạn hành lý cho ba bốn ngày, cũng may là không có việc gì.

Hôm sau, vừa rạng sáng, Phí Lễ đã mang trợ lý đến, tự mình đưa bọn họ ra sân bay.

Trên đường, Phí Lễ báo cáo lại với Ngu Thành Hà cùng Trâu Hàn, “Người kia quả nhiên liên lạc với bên website.”

“Là ai?” Trâu Hàn lơ đãng hỏi.

Lần trước sau khi Chơi thuyền nói với cậu về chuyện khóa chuyên mục, Trâu Hàn liền chủ động đăng “hắc liêu” của Ngu Thành Hà lên, muốn chờ đối phương chủ động liên lạc lại với website.

Người kia không phản ứng, Trâu Hàn cứ đăng thêm mấy lần. Tỷ như hình trước mặt Ngu Thành Hà là kịch bản, nhưng anh lại đang ngủ; tỷ như hình Ngu Thành Hà mặc quần áo tạo hình khoa trương, Trâu Hàn đăng lên kêu xấu… Kỳ thực rất nhiều cư dân mạng đều nhìn ra, hình Trâu Hàn đăng, lấy danh nghĩa anti thế thôi chứ thực tế chụp Ngu Thành Hà vô cùng đẹp trai, giúp anh thu về không ít fan.

Fan “CP Kẻ thù” ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng có nhiều người nghĩ rằng Trâu Hàn và Ngu Thành Hà có quan hệ thân thiết.

Thật ra, hơn nửa chuyện này là do Trâu Hàn cố ý.

Nếu cậu muốn tra xem là ai đã liên lạc với website, căn bản không cần phiền toái như vậy.

Làm nhiều như thế, chẳng qua là muốn tìm lý do để mình và Ngu Thành Hà có nhiều ràng buộc hơn mà thôi.

Cậu không biết những người khác có nhìn ra hay chưa, dù sao thì cậu cứ làm bộ như bọn họ không biết, khoe mãi không chán.

Đáng tiếc, người kia đúng là không kiên nhẫn, nhanh như thế đã hành động, nếu không cậu còn có thể kiếm cớ đăng weibo tiếp.

“Chính là Ông Tuyết Đình.” Phí Lễ nói.

Kết quả này không mấy bất ngờ.

Trâu Hàn đã từng phân tích những người ở bên cạnh Ngu Thành Hà, phong cách này giống với của Ông Tuyết Đình nhất.

Trâu Hàn: “Ồ, là anh ta thật à.”

Phí Lễ đợi nửa ngày, lại nghe được một câu như thế, suýt thì hoài nghi tai mình có vấn đề.

Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, Ngu Thành Hà và Trâu Hàn đều đang xem điện thoại di động, rõ ràng là không để việc này trong lòng.

“Ơ không đúng, cậu không tức giận à?” Phí Lễ cảm thấy khó tin vô cùng.

Không phải cậu ta nên nổi trận lôi đình về mấy chuyện như này sao?

Lần trước Ông Tuyết Đình quay chương trình với Ngu Thành Hà có hơi mờ ám tí thôi, cậu ta đã trực tiếp gọi điện méc người lớn. Sao bây giờ dính đến trên người mình, chuyện bị khóa truyện nghiêm trọng như thế, cậu ta lại không tức giận chút nào?

“Mới đầu thì rất tức giận. Lúc đó em mà biết là anh ta làm, em đảm bảo anh ta không có cơ hội kế thừa gia nghiệp.” Trâu Hàn nói, “Bây giờ thì không giận.”

Phí Lễ vẫn không hiểu, “Tại sao?”

Trâu Hàn liếc mắt nhìn Ngu Thành Hà, Ngu Thành Hà vẫn còn đang hết sức chăm chú chơi điện thoại.

Trâu Hàn nhỏ giọng nói, “Nếu không phải anh ta khóa truyện của em, làm gì có chuyện em đi đoàn phim mò hắc liêu? Mà nếu em không tới đoàn phim thì sao mà em quen biết Ngư Ngư được?”

Trâu Hàn dừng một chút, tự cho là hàm súc mà nói, “Cho nên, thực ra em nên cảm ơn anh ta mới đúng.”

Phí Lễ: “…”

Hắn đúng là lo thừa.

Trâu Hàn liếc qua bên Ngu Thành Hà một cái, Ngu Thành Hà hình như không nghe thấy, vẫn đang chơi điện thoại di động.

Cậu thấy vậy thì yên tâm, thay đổi tư thế ngồi, đang chuẩn bị lướt weibo tiếp thì nghe thấy Ngu Thành Hà chậm rãi nói, “Anh không bị điếc, anh ngồi ngay kế bên em, anh Phí có thể nghe được thì sao anh lại không nghe được?”

Trâu Hàn: “Không phải anh đang chơi điện thoại à?”

Ngu Thành Hà cất điện thoại đi, “Anh mà không chơi điện thoại thì em có thể thành thật nói ra mấy câu đó sao?”

Trâu Hàn: “…”

Phí Lễ: “…”

Hắn tìm cái nút, định kéo vách ngăn lên.

“Chờ xíu!” Trợ lý vô hình suốt nửa ngày bỗng nhiên hô một tiếng.

Cả đám đều bị cô dọa cho sợ hết hồn.

Một ly trà sữa được run run rẩy rẩy đưa ra đằng sau.

Trâu Hàn: “… Ý gì đây?”

“Bà chủ ơi, chị sai rồi.” Trợ lý không dám quay đầu lại, dùng thanh âm nức nở nói, “Trà sữa hiếu kính cho bà chủ, chỉ cầu xin bà chủ lần này đi đừng đem chị bán vào rừng sâu núi thẳm cho lão lưu manh làm vợ là được… Chị thề trên danh nghĩa Đồng Mặc, chị không có cố ý.”

Trâu Hàn: “…”

Cậu nghĩ tới, trợ lý hình như không biết chuyện cậu là Mèo mắt to.

Thời điểm ban đầu, chị trợ lý sục sôi phẫn nộ, từng mắng Mèo mắt to bú fame trên internet, còn tự thân ngồi phun tào với chính Trâu Hàn.

Trâu Hàn đang định mở miệng nói, Ngu Thành Hà ở bên cạnh đã thêm mắm dặm muối kể, “Em có nhớ cái weibo luật sư nhắc nhở gì đó không? Cái đó không phải anh đăng đâu, là Tiểu Duyên đăng đó.”

Trợ lý kêu rên một tiếng, “Đồng Mặc cứu em!!”

Trâu Hàn nhận lấy ly trà sữa từ tay cô, mạnh mẽ hút một ngụm, “Chị yên tâm, em chắc chắn sẽ không bán chị cho lão lưu manh làm vợ…”

Trợ lý lập tức quay đầu lại, “Bà chủ quả là khoan dung độ lượng nhân từ phóng khoáng…”

“Bán chị cho nhóc lưu manh làm con dâu nuôi từ bé.” Trâu Hàn xa xăm bổ sung thêm nửa câu sau.

Trợ lý: “…”

Một đường vừa đi vừa cười cười nháo nháo, sắp tới sân bay.

Lúc xuống xe, Ngu Thành Hà đơn độc kéo Phí Lễ qua một bên, “Chuyện của Ông Tuyết Đình, Hàn Hàn có thể bỏ qua nhưng em thì không.”

“Ừa hiểu.” Phí Lễ gật gật đầu, “Chú nói thử ý nghĩ của chú xem.”

Ngu Thành Hà nói ra ý kiến của mình.

Phí Lễ trầm ngâm nửa ngày, “Anh đoán là cậu ta sẽ không đáp ứng, nhưng cứ thử xem sao.”

“Không được thì anh nói cho em, em tự tới.” Ngu Thành Hà nói, “Nhất định phải làm cho được.”

Phí Lễ nhìn Trâu Hàn đang giúp trợ lý xách hành lý, vỗ vỗ vai Ngu Thành Hà, “Yên tâm, anh hiểu ý của chú.”

Hắn dừng một chút, nói thêm, “Trâu Hàn đáng giá, chú phải đối xử với cậu ta tốt vào.”

Hai mắt Ngu Thành Hà cong tít, “Mắt chọn người của em tốt đó, em chọn được một người đại diện ưu tú như này nữa này.”

“Cút mẹ mày đi!” Phí Lễ lập tức trở mặt, “Không cho nịnh hót, càng không cho biến tướng show ân ái.”

Ngu Thành Hà cười to, tâm tình tốt chịu không được.

Ba người sung sướng lên máy bay, cũng sung sướng mà xuống máy bay. Lộ Dư Phi đã phái một nhóm người tới đón bọn hắn.

Đoàn phim ở tít trong núi, đường rất khó đi, chị trợ lý có hơi say xe, lúc tới nơi đến miệng cũng không muốn mở.

Một đám người dân bản địa đứng xa xa vây xem.

Trâu Hàn đùa với trợ lý, “Bây giờ chị có thể bắt đầu quan sát, chọn một người chị thích em bán liền.”

“Nhìn chị có giống bị điên không?” Trợ lý quên luôn cả say xe, dở khóc dở cười, “Tự chọn nhà để người ta bán chị?”

“Anh Ngu!” Đang giỡn giỡn thì quản lý sinh hoạt chạy tới, từ xa đã bắt đầu chào hỏi, “Để mọi người chờ lâu, đi đường cực khổ ghê hen.”

Hàn huyên mấy câu, quản lý sinh hoạt vào chủ đề chính, “Để tôi mang mọi người đi cất hành lý trước, chỗ này không có khách sạn, phải phiền anh Ngu ở nhờ nhà dân bản địa.”

“Không sao.” Ngu Thành Hà ôn hòa cười nói, “Nhập gia tùy tục là được.”

Bọn họ đi tới một nơi tương đối hẻo lánh, trước cửa một tòa nhà lầu đẹp đẽ, quản lý sinh hoạt nói, “Lộ đạo nói anh Ngu thích yên tĩnh, đây là căn nhà yên tĩnh nhất trong thôn, trang hoàng cũng được, anh xem có ổn không? Nếu anh không thích thì cứ nói, tụi tôi có thể đổi.”

“Không có gì.” Ngu Thành Hà thực ra không có kén chọn như vậy, “Nhìn rất đẹp, cảm ơn mọi người.”

“Anh thích là tốt rồi.” Quản lý sinh hoạt thở phào nhẹ nhõm, “Để tôi giúp mọi người cầm hành lý lên ha?”

“Không cần phiền vậy đâu, tự chúng tôi làm được mà.” Ngu Thành Hà khách khí từ chối, “Anh, anh cứ đi trước đi, cảm ơn, phiền anh nói với Lộ đạo chờ tôi sắp xếp hành lý xong sẽ tới gặp ông ấy.”

Quản lý sinh hoạt gọi chủ nhà ra, giới thiệu hai bên một chút.

Chủ nhà là một cặp vợ chồng mới cưới, nam họ Lưu, nữ họ Hồ. Cả hai đều biết Ngu Thành Hà, kích động đến mức hai má ửng hồng, đôi mắt tỏa sáng.

“Phòng này với phòng đối diện kia đều là chuẩn bị cho mọi người đó. Đặc biệt là phòng này, rất yên tĩnh, đóng cửa cái là không nghe thấy tiếng động gì dưới lầu hết á. Hơn nữa lấy sáng cũng tốt lắm…” Lưu đại ca đưa bọn họ tới trước cửa phòng, nhiệt tình giới thiệu.

Ngu Thành Hà nghe thấy không đúng lắm, chờ Lưu đại ca nói xong mới hỏi, “Đoàn phim nhờ mọi người chuẩn bị hai phòng hả anh?”

Lưu đại ca mặt mày hoang mang, “Ừ đúng rồi, không đủ hả?”

Hắn nhìn nhìn một chút, thầm nói hai nam một nữ, hai phòng sao chưa đủ nữa?

Trợ lý vỗ đầu một cái, hơi ảo não, “Quên không nói trước với bọn họ, hay để giờ em…”

“Không sao không sao.” Ngu Thành Hà và Trâu Hàn nhìn thoáng qua nhau, “Hai phòng vừa đủ, hai thằng đàn ông chúng ta một phòng, con gái ở một phòng. Cảm ơn anh Lưu đại ca, anh không cần tiếp đón chúng tôi đâu, cứ đi làm đi.”

Lưu đại ca yên tâm, “Được, vậy có chuyện gì mọi người cứ gọi tui.”

Bọn họ cảm ơn một tiếng, mắt thấy Lưu đại ca đi, ba người còn lại mới quay qua nhìn nhau.

Trước đây mỗi khi Ngu Thành Hà vào đoàn, đều chỉ mang một trợ lý, lần nào đoàn phim cũng sắp xếp cho anh hai phòng, đã quen rồi.

Mà bây giờ chỉ quay có ba, bốn ngày, bọn họ cũng không tiện làm phiền đoàn phim và người trong thôn, chỉ có thể ở tạm.

“Cất hành lý vô thôi.” Trâu Hàn giả vờ bình tĩnh.

“À thì…” Trợ lý yếu yếu ớt ớt giơ tay lên.

Trâu Hàn cùng Ngu Thành Hà đồng thời nhìn cô.

Trợ lý nhắm mắt nhắm mũi nói, “Em có thể xin, em có thể xin căn phòng cách âm tốt kia không?”

Trong căn nhà này, đã có một đôi vợ chồng tân hôn, giờ lại thêm một cặp tình nhân yêu đương cuồng nhiệt.

Báo ứng của cô tới nhanh thế cơ à?