Bầu không khí trở nên vi diệu, cuối cùng Ngu Thành Hà đổi chủ đề. “Muộn như vầy rồi sao cậu còn chưa ngủ?”

“Em đến để ngắm sao.” Trâu Hàn ngẩng đầu nhìn trời. “Trong thành phố khó có thể thấy bầu trời đêm đẹp thế này.”

Ngu Thành Hà theo mắt cậu nhìn lên, hơi sửng sốt, rồi lập tức nhìn trái nhìn phải, tìm tới một chỗ trên bãi cỏ, nằm xuống ngửa mặt lên trời, hai tay chắp sau ót, hai chân thon dài tùy ý bắt chéo.

“Tôi đã từng đi rất nhiều nơi để ngắm sao, vậy mà bầu trời đêm đẹp thế này tôi lại chưa từng một lần ngẩng lên nhìn trong suốt ba tháng trời.” Ngu Thành Hà nói xong câu này liền im lặng, đôi mắt anh nhìn bầu trời, chăm chú tựa như muốn khắc ghi mỗi một vì sao vào trí nhớ.

Dường như anh thực sự thích bầu trời sao, Ngu Thành Hà hoàn toàn ném Trâu Hàn qua một bên.

Có thể là do bầu trời đêm quá mức đẹp đẽ, cũng có thể do đêm quá yên tĩnh, tất cả những phiền toái lộn xộn và ân oán gút mắc đều trở nên không còn quan trọng nữa. Trâu Hàn không tức giận, cậu thậm chí còn đến bên cạnh Ngu Thành Hà, bắt chước anh nằm xuống.

Chân cậu rõ ràng ngắn hơn một khúc, mặt Trâu Hàn tối sầm, cậu co chân lên.

Sợ bị cười nhạo, cậu len lén liếc mắt nhìn qua bên cạnh một cái. Ngu Thành Hà hiển nhiên không để ý tới động tác nhỏ của cậu, anh vẫn chuyên tâm chăm chú nhìn bầu trời sao.

Ánh mắt của Trâu Hàn chậm chạp không dời đi. Nhìn từ chính diện, mặt mày Ngu Thành Hà tuấn tú, tỏa ra khí chất ôn hòa. Nhưng có lẽ do nhìn từ mặt bên, đường nét gương mặt anh trở nên sắc bén, có chút ác liệt, nhìn chung khá giống gương mặt của người phương Tây.

Con lai sao?

Hẳn là không phải a, trong lý lịch Ngu Thành Hà đâu có điều này.

Tuy nói là con lai không phải chuyện ghê gớm gì, nhưng nó cũng là một điểm đặc sắc. Đối với giới giải trí, thứ người ta muốn chính là điểm đặc sắc. Nếu Ngu Thành Hà là con lai, không lý nào anh lại giấu điều đó.

Vũ trụ chuyển động suốt mấy vạn năm ánh sáng, cũng chỉ là trong một nháy mắt, thời gian như tạm dừng ngay tại giây phút này. (khúc này không hiểu nên chém nha mn.)

Mãi đến khi một viên sao băng lướt ngang qua bầu trời.

“Cậu có muốn…” Ngu Thành Hà xoay đầu lại liền buồn cười.

Trâu Hàn đã nằm trên bãi cỏ ngủ mất.

Ngu Thành Hà: “…”

Sao băng lướt qua bầu trời rồi mất hút, chỉ để lại một cái đuôi sáng rực.

Ngu Thành Hà nghiêng người, chống đầu nhìn Trâu Hàn.

Cặp kính gọng đen to tướng xấu xí xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên gương mặt cậu, trông có chút buồn cười.

Ngu Thành Hà đã ghét cặp kính này hổm giờ, anh động tay lấy nó xuống ném qua một bên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, rõ ràng trông rất dễ nhìn, không hiểu sao lại cứ thích đeo kính giấu đi.

Ngu Thành Hà kề sát vào một chút, phát hiện lông mi cậu bạn nhỏ vừa dài vừa đen. Bình thường chỉ để ý đến đôi mắt to tròn của cậu, nên không thấy điều này.

Giống như búp bê vậy, Ngu Thành Hà thầm nghĩ.

Dường như Trâu Hàn đang trong một giấc mơ đẹp, khóe miệng cậu bất ngờ cong lên không hề báo trước.

Ngu Thành Hà nhịn không được giương một ngón tay ra… Điện thoại trong túi chợt rung rung, có người gọi tới.

Ngu Thành Hà đột nhiên ngồi dậy, lấy điện thoại ra nhìn, là Phí Lễ gọi tới.

Vừa bắt cuộc gọi, Phí Lễ đã không chờ được mà hỏi. “Chú đi đâu đấy? Tới phiên chú này.”

Ngu Thành Hà nghiêng đầu liếc nhìn Trâu Hàn.

Cậu bạn nhỏ thì sao đây?

Trực tiếp gọi dậy? Hay cứ để cậu ta ngủ ở đây?

Thật là, một chút cảnh giác cũng không có, cứ vậy mà ngủ quên ngoài trời được.

“Lái xe bảo mẫu tới vườn hoa bên đây.” Ngu Thành Hà dừng một chút, thì thầm nói. “Làm khẽ thôi.”

Sau đó liền cúp điện thoại.

Đêm hôm, Phí Lễ sợ đến đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp, không dám kinh động bất kỳ ai, lén lút khởi động xe. Lái đến nơi duy nhất có thể dừng xe bên vườn hoa, hắn liếc mắt một cái liền thấy Ngu Thành Hà ôm một người đi tới, suýt chút nữa đạp lộn chân ga với thắng.

Phí Lễ nhảy xuống xe, vừa mở miệng định nói chuyện thì nghe Ngu Thành Hà “xuỵt” một tiếng với hắn.

Hắn trơ mắt nhìn Ngu Thành Hà ôm người lên xe, chỉ có thể tiến lên mở cửa cho anh, sau đó dựa vào ánh sao liếc mắt nhìn, gì chứ bây giờ Phí Lễ rất muốn lấy cửa xe kẹp chết Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà lui ra ngoài, đóng cửa xe lại rồi thở phào nhẹ nhõm. “Anh cẩn thận một chút, đừng có khóa cửa xe, em đi đóng phim đây.”

“Mày đợi đã,” Phí Lễ kéo Ngu Thành Hà lại, nhìn chung quanh, xác định không có người gần đó mới nói. “Chuyện gì đã xảy ra? Mày đã… làm gì người ta?”

Ngu Thành Hà đỡ trán: “Cậu ta chỉ đang ngủ quên thôi. Không lẽ anh muốn em ôm người ta từ đây về khách sạn?”

“Không phải, cậu ta ngủ thì liên quan gì tới mày? Huống chi ngủ chứ có phải ngất xỉu éo đâu, gọi không tỉnh chắc?” Phí Lễ thấy hình như mình đang nằm mơ, “Với lại, chẳng phải mày đang nghi ngờ cậu ta à? Sao buổi tối còn ở một mình với cậu ta?”

“Hình như em hiểu nhầm cậu ta thật, cậu ta có lẽ không phải là anti-fan.” Ngu Thành Hà nói.

Hai lần đưa hắc liêu tới tận tay cậu, cậu đều không tung ra.

Còn có lúc nãy, anh có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực trên một bên mặt mình, đó rõ ràng là ánh mắt yêu thích ngưỡng mộ.

Hơn nữa, Trâu Hàn cứ vậy ngủ trước mặt hắn mà không phòng bị gì, không hề có tính cảnh giác mà anti nên có.

“Nhưng mà…”

“Em đến trường quay quay phim trước,” Ngu Thành Hà ngắt lời Phí Lễ, “Người này giao cho anh.”

Phí Lễ còn chưa kịp nói gì, Ngu Thành Hà đã nhanh chân chuồn mất, để lại Phí Lễ tức giận. “Chú mày có tin anh đem cậu ta…”

Hắn còn chưa nghĩ ra muốn đem Trâu Hàn làm gì, thì bỗng dưng cảm giác được một luồng khí lạnh từ phía sau bắn tới.

Phí Lễ đột ngột quay người lại, gió đêm lất phất, hương hoa nồng nàn, không có gì dị thường.

Nhưng luồng khí lạnh vừa nãy quá mức chân thực, gần như sắp ngưng tụ thành một thanh kiếm thực sự.

Phí – người đại diện kim bài nổi tiếng lãnh tĩnh – Lễ hơi sợ sợ, hắn nhảy lên ghế lái, lái xe về phụ cận trường quay.

Phí Lễ cũng không ngốc. Hắn dừng xe, bảo đảm an toàn xong liền làm bộ lơ đãng đi trường quay xem Ngu Thành Hà diễn, trên thực tế hắn vẫn luôn chú ý tới phía bên này.

Đáng tiếc, mãi đến hừng đông, khi Trâu Hàn tỉnh dậy rồi, hắn vẫn không phát hiện được gì.

Thay vào đó, khi Trâu Hàn tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc xe xa lạ, sợ hết hồn.

Không tìm thấy mắt kính của mình đâu, chuyện tối hôm qua dần hiện lên trong đầu cậu, Trâu Hàn ảo não vỗ vỗ đầu.

Vừa đẩy cửa xe ra liền đối mặt với ánh mắt ai oán của Phí Lễ, Trâu Hàn sợ đến rụt người lại, nói lắp ba lắp bắp. “Anh, anh Phí.”

“Nhìn.” Phí Lễ vén tay áo lên, cho cậu xem vết muỗi cắn hồng hồng trên tay hắn. “Tối qua tôi gác đêm cho cậu, bị muỗi cắn.”

Gác đêm á?

Trâu Hàn có thể đoán được đây là xe của Ngu Thành Hà, mà gác đêm gì đó, cậu thực sự không ngờ tới.

“Xin lỗi.” Trâu Hàn bị chặn ở cửa xe, dùng tư thế kỳ quái hơi cúi đầu với Phí Lễ. “Ngoài ra, cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn tôi.” Phí Lễ vẫn chống tay ở cửa xe không buông, “Cậu muốn cảm ơn thì đi mà cảm ơn Ngư Ngư, là nó ôm cậu lên xe, còn dặn tôi trông cậu.”

Ôm… Trâu Hàn đỡ trán, hơi lúng túng.

Phí Lễ chú ý tới vẻ mặt của cậu, phát hiện cậu chỉ lúng túng chứ không có gì ám muội, mới thở phào một hơi.

“Anh, anh Ngu còn đang quay phim ạ?” Trâu Hàn đỏ mặt hỏi. “Em đi nói cám ơn với ảnh một tiếng.”

“Đang quay đó, không cần vội.” Phí Lễ vẫn không tránh ra. “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, tối hôm qua rốt cuộc các cậu đã làm gì? Xin thứ lỗi, tôi là người đại diện của cậu ấy, nhất định phải nắm rõ mọi chuyện của cậu ấy.”

Trâu Hàn biết hắn hiểu lầm, cậu luống cuống giải thích. “Tối qua em ngủ không được, nên ra ngoài đi dạo, đúng lúc gặp anh Ngu đang hút thuốc. Em cũng không biết em ngủ quên hồi nào nữa, anh Ngu thực sự là người tốt bụng. Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho mọi người.”

“Không sao, không phiền, Ngư Ngư trước giờ rất chiều fan hâm mộ.” Phí Lễ nỗ lực giữ vững nụ cười, bỗng thấy tay Trâu Hàn nãy giờ vẫn khoác lên cửa xe làm một động tác đẩy ra ngoài, hắn lập tức quay đầu lại.

Trời đã sáng, trường quay hoạt động cả đêm vẫn náo nhiệt như cũ, không nhìn ra điều gì bất thường.

“Anh Phí, làm sao vậy?” Trâu Hàn ngây thơ vô tội hỏi.

Phí Lễ không nhìn ra được chút chột dạ nào trên mặt cậu, thầm chửi trong lòng không nói ra. Rốt cuộc hắn thả tay ra. “Ngoại hình của cậu rất ưa nhìn, có định làm diễn viên không?”

Trâu Hàn hơi buồn cười, hai người này không hổ là người một nhà.

Cậu lắc đầu một cái. “Cảm ơn ý tốt của anh, em không làm diễn viên được.”

Phí Lễ vốn cũng không thật lòng muốn lôi kéo cậu, “Vậy hả? Tiếc ghê. Đúng rồi, cậu làm việc ở đây sao? Sao lúc nào cũng thấy cậu ở đoàn phim?”

“Ấy, em học mỹ thuật, lần này tới đây để tìm linh cảm về đề tài đoàn phim.” Trâu Hàn nói, “Chắc em ở đây đến khi hơ khô thẻ tre luôn.”

Phí Lễ thật sự cạn lời.

“Anh Phí còn chuyện gì không?” Trâu Hàn khéo léo hỏi. “Nếu không còn thì em đi tìm anh Ngu.”

“Không còn, không còn chuyện gì nữa. Nhưng cậu không cần đi tìm Ngư Ngư.” Phí Lễ nói. “Nó mới quay phim lâu như vậy, muốn về nghỉ ngơi. Chuyện nhỏ như con kiến, cậu không cần để trong lòng. Có gì chiều nói tiếp.”

Hắn đã nói như vậy rồi, Trâu Hàn đương nhiên đáp ứng. “Vậy được, em về trước, cám ơn các anh.”

Đợi Trâu Hàn rời đi, Phí Lễ lập tức tới trường quay tìm Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà mới quay xong, đôi mắt đã nổi lên vài tia máu, vừa thấy hắn liền nói. “Em đi về nghỉ ngơi xíu, anh…”

“Chờ tí.” Phí Lễ thô bạo ngắt lời anh. “Chú mày có bao giờ thấy Trâu Hàn vẽ trong đoàn phim chưa?”

Ngu Thành Hà nhớ tới bức chân dung chính mình kia, gật gật đầu.

Phí Lễ hơi cau mày, có chút rối rắm.

“Vậy giờ em đi về há?” Ngu Thành Hà không quan tâm tới hắn nữa.

Trở lại khách sạn, phát hiện Phí Lễ vẫn theo sát đít mình, Ngu Thành Hà quay người chặn trước cửa nói. “Có chuyện gì thì đứng ở ngoài nói.”

Phí Lễ lườm nguýt anh. “Anh là người đại diện của chú, vào phòng chú thì có sao?”

Ngu Thành Hà suy nghĩ trong phút chốc, lùi lại hai bước, ôm tay nói. “Ừa không sao, dù sao thì em cũng là gay, không lỗ.”

Phí Lễ: “…”

“Anh cũng không ngủ cả đêm rồi, về nghỉ ngơi đi, có gì buổi chiều lại nói.” Ngu Thành Hà không hề do dự đóng cửa.

Nghe thấy Phí Lễ đứng ngoài cửa mắng, Ngu Thành Hà cười cười khóa trái cửa, rồi mới vào phòng tắm gỡ kính áp tròng màu đen xuống.

Ngủ một giấc tới trưa, Ngu Thành Hà vừa rửa mặt xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Anh vốn tưởng là Phí Lễ, mở ra mới thấy là Trâu Hàn.

“Em vào được không?” Trâu Hàn cầm một bức tranh trong tay.

Ngu Thành Hà hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn tránh ra. “Vào đi.”

“Cái này tặng cho anh.” Trâu Hàn sau khi vào thì rất quy củ, không nhìn lung tung. “Tối qua cảm ơn anh.”

Ngu Thành Hà cầm lấy nhìn một cái, là một bức tranh trời sao, giống như đúc cảnh tượng anh thấy tối hôm qua. Sao sáng lấp lánh trải khắp nền trời xanh thẳm, mơ hồ lộ ra đường nét của mặt đất, bóng cây, và bụi hoa, trên bãi cỏ còn có hai bóng người sóng vai nằm cạnh nhau.

“Rất đẹp.” Ngu Thành Hà chân thành nói. “Cảm ơn cậu.”

Khóe miệng Trâu Hàn cong lên thành một nụ cười thỏa mãn. “Anh thích là được rồi.”

Ngu Thành Hà nhìn bức vẽ, Trâu Hàn còn muốn nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng vang truyền đến từ cửa.

Quay đầu nhìn lại, thì thấy Phí Lễ tay cầm mấy hộp đồ ăn, đang nhìn người trong phòng, nghiến răng nói từng chữ một. “Ngu. Thành. Hà.”