Hai giờ chiều, ông James Grand ghé thăm. Ông Grand là chủ tịch hội đồng quản trị nhà trường và đang có rất nhiều vấn đề quan trọng muốn hai người thảo luận kỹ càng trước khi ông lên đường đến Kingsport hôm thứ Hai để tham dự một hội nghị về giáo dục. Liệu tối nay ông có ghé qua Bạch Dương Lộng Gió được không? Anne hỏi. Thật không may là ông lại không thể.

Ông Grand thuộc kiểu người tử tế theo cách riêng của mình, nhưng từ lâu Anne đã phát hiện ra với ông phải nên đối xử một cách nhẹ nhàng, cẩn trọng. Thêm nữa, Anne đang mong mỏi nhận được sự ủng hộ của ông trong một cuộc chiến không khoan nhượng sắp tới về trang thiết bị mới. Cô bước đến chỗ hai cô cậu sinh đôi.

“Cháu yêu, các cháu chơi ngoan trong vườn sau để cô nói chuyện một lát với ông Grand được không? Cô sẽ không nói chuyện quá lâu đâu… và sau đó cô cháu ta sẽ ra bờ hồ tổ chức bữa dã ngoại trà chiều… và cô sẽ dạy các cháu cách thổi bong bóng xà phòng ở giữa có màu đỏ… những trò thú vị nhất trần đời!”

“Nếu chúng cháu ngoan ngoãn thì cô sẽ cho anh em cháu mỗi người một đồng hai mươi lăm xu chứ ạ?” Gerald đề nghị.

“Không được, Gerald yêu quý ạ,” Anne nói quả quyết. “Cô sẽ không hối lộ các cháu đâu. Cô biết nếu cô có lời thì cháu sẽ cư xử ngoan ngoãn đúng như một quý ngài cho xem.”

“Chúng cháu sẽ ngoan, cô Shirley ạ,” Gerald nghiêm nghị hứa.

“Ngoan kinh lên được ấy ạ,” Geraldine đế vào với giọng nghiêm nghị không hề thua kém.

Rất có thể hai đứa trẻ sẽ giữ đúng lời hứa của mình nếu như Ivy Trent không xuất hiện ngay khi Anne và ông Grand vừa rút vào trong phòng khách nói chuyện riêng. Nhưng Ivy Trent lại xuất hiện, mà hai nhóc sinh đôi nhà Raymond thì lại ghét Ivy Trent… Cô nàng Ivy Trent hoàn hảo cả đời chẳng làm bất cứ chuyện gì sai trái và lúc nào cũng mang cái dáng vẻ tinh tươm như một món hàng mới toanh.

Vào buổi chiều đặc biệt này, chẳng có gì để nghi ngờ về chuyện Ivy Trent đến đây để khoe khoang đôi bốt mới màu nâu xinh đẹp cùng khăn quàng, cái nơ bướm và nơ buộc tết tóc từ sợi ruy băng đỏ thắm. Bà Raymond, dẫu rằng trên một số phương diện có thiếu sót gì đi chăng nữa, vẫn là người có những quan điểm khá khôn ngoan về cách ăn mặc của bọn trẻ. Theo lời những người hàng xóm độ lượng của bà, bà đã tiêu tốn quá nhiều tiền bạc cho bản thân đến độ chẳng còn gì để dành cho hai đứa con sinh đôi… và Geraldine chẳng bao giờ có cơ hội diễu qua diễu lại trên phố theo phong cách của Ivy Trent, vốn mỗi buổi chiều trong tuần đều có một bộ váy khác nhau. Bà Trent luôn vận cho cô bé trang phục “trắng tinh không một vết bẩn”. Ít ra là thế. Ivy luôn trắng tinh không một vết bẩn mỗi khi cô bé rời nhà. Nếu đến lúc trở về mà cô chẳng còn giữ được cái vẻ không chút vết bẩn thì tất nhiên là do lỗi của những đứa trẻ con “ghen ăn tức ở” nhanh nhản quanh đây.

Geraldine quả có ghen tị. Cô bé khát khao được sở hữu đôi nơ bướm thắt trên vai áo, chiếc khăn quàng đỏ thắm và những bộ váy thêu màu trắng. Có gì mà cô bé không sẵn sàng đánh đổi để có đôi giày cao cổ đính cúc như thế kia chứ?

“Cậu thích đôi nơ dính trên vai áo và chiếc khăn quàng mới của tớ không này?” Ivy hãnh diện hỏi.

“Cậu thích đôi nơ đính trên vai áo và chiếc khăn quàng mới của tớ không này?” Geraldine nhại lại với giọng châm chọc.

“Nhưng cậu làm gì có nơ bướm trên vai áo,” Ivy nói với vẻ bộ tịch.

“Nhưng cậu làm gì có nơ bướm trên vai áo,” Geraldine rít lên.

Ivy có vẻ rất hoang mang.

“Tớ có đấy còn gì. Cậu không nhìn thấy à?”

“Tớ có đấy còn gì. Cậu không nhìn thấy à?” Geraldine giễu, vô cùng hân hoan trước cái ý tưởng sáng chói dùng giọng điệu khinh thường nhắc lại hết thảy những thứ Ivy đã nói.

“Những thứ đó đã được trả tiền đâu,” Gerald nói.

“Mẹ của tớ lúc nào cũng trả đầy đủ mọi hóa đơn.”

“Mẹ của tớ lúc nào cũng trả đầy đủ mọi hóa đơn,” Geraldine ngân nga.

Ivy bứt rứt ra mặt. Cô nàng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào nữa. Vậy là cô quay sang phía Gerald, rõ ràng đang là cậu chàng điển trai nhất trên phố. Ivy đã hạ quyết tâm về cậu.

“Tớ đến để nói với cậu là tớ sẽ nhận cậu là bồ,” Cô bé nói, hùng hồn nhìn cậu bằng đôi mắt màu nâu này, dẫu mới bảy tuổi, Ivy đã học được cách mang cho nó một hiệu quả tàn phá đối với hầu như tất cả các cậu nhỏ mà cô bé quen biết.

Mặt Gerald đỏ lên như quả cà chua chín.

“Tớ sẽ không làm bồ của cậu,” cậu nói.

“Nhưng cậu sẽ làm thế cho xem,” Ivy bình thản nói.

“Nhưng cậu sẽ làm thế cho xem,” Geraldine khẽ hất đầu về phía anh trai.

“Tớ sẽ không làm thế,” Gerald giận dữ gào lên. “Và cậu đừng có mà cãi lại, Ivy Trent.”

“Cậu sẽ phải làm thế,” Ivy bướng bỉnh nói.

“Cậu sẽ phải làm thế,” Geraldine nói.

Ivy nhìn cô bé trừng trừng.

“Cậu im miệng đi, Geraldine Raymond!”

“Tớ cho là mình có thể nói chuyện trong vườn nhà mình đấy chứ,” Geraldine nói.

“Tất nhiên là em có thể rồi,” Gerald nói. “Và nếu cậu không im miệng đi, Ivy Trent ạ, tớ sẽ đến nhà cậu móc mắt con búp bê của cậu ra cho xem.”

“Cậu mà làm thế thì mẹ tớ thể nào cũng sẽ cho cậu một trận,” Ivy kêu lên.

“Ố là là, mẹ cậu sẽ làm thế hả? Này, nếu mẹ cậu mà làm thế thì cậu biết mẹ tớ sẽ làm gì mẹ cậu không? Mẹ tớ sẽ đấm vỡ mũi mẹ cậu ra.”

“Ôi dù sao đi nữa, cậu cũng sẽ làm bồ của tớ,” Ivy nói, bình tĩnh quay lại chủ đề sống chết kia.

“Tớ sẽ… tớ sẽ dìm đầu cậu vào thùng nước mưa,” Gerald điên cuồng gào lên… “Tớ sẽ gí mặt cậu vào trong tổ kiến… tớ sẽ… tớ sẽ xé rách đôi nơ bướm của cậu và giật khăn của cậu…” một cách đắc thắng, vì ít nhất chuyện này cũng có vẻ khả thi.

“Làm vậy đi,” Geraldine ré lên.

Hai nhóc sinh đôi như hai con sư tử chồm lên cô nàng Ivy tội nghiệp trong khi cô nàng vừa đá vừa gào vừa cố gắng cắn trả nhưng chẳng thể địch lại hai anh em. Hai đứa nhóc hè nhau lôi cô bé từ đầu này sang đầu bên kia sân, kéo vào trong kho củi để cô bé dẫu có gào la khản cổ cũng chẳng ai nghe thấy.

“Nhanh lên,” Geraldine hổn hển giục, “không có Shirley ra bây giờ.”

Không còn thời gian để mà phí phạm nữa. Gerald túm chân Ivy trong lúc Geraldine tay bên này nắm hai cổ tay của Ivy, tay bên kia xé toạc cái nơ cài tóc và hai cái nơ bướm trên vai áo lẫn khăn quàng của cô nàng.

“Sơn lên chân nó đi,” Gerald la lên, mắt nhìn trúng hai can sơn chẳng biết đã bị người thợ nào bỏ lại từ tuần trước. “Anh sẽ giữ nó còn em sơn nhé.”

Ivy gào rú trong tuyệt vọng. Đôi tất bị kéo tuột xuống, và chỉ mất một lúc, hai bên chân cô bé đã loang lổ những sọc sơn xanh đỏ to tướng. Giữa lúc quét đó, cả đống sơn bị vẩy tung tóe lên khắp chiếc váy thêu và đôi giày mới. Để chốt hạ, hai anh em sinh đôi đính đầy quả gai lên những lọn tóc xoăn của cô bé.

Đến lúc cuối cùng cũng được hai anh em thả ra, bộ dạng Ivy đã thành ra thảm thương vô cùng. Hai nhóc sinh đôi hân hoan hú hét nhìn cô bé. Bao nhiêu ngày tháng dài dằng dặc đã phải chịu đựng điệu bộ ta đây và thái độ khinh khỉnh của Ivy giờ đã được trả thù.

“Giờ thì về nhà đi,” Gerald nói. “Chuyện này sẽ dạy cho cậu một bài học về chuyện cứ lượn lờ khắp nơi nói với mọi người rằng họ phải làm bồ của cậu.”

“Tớ sẽ mách mẹ cho xem,” Ivy nức nở. “Tớ sẽ đi một mạch về nhà kể cho mẹ nghe về cậu, về thằng bé xấu xí, đáng ghét, kinh tởm, kinh tởm nhà cậu.

“Đừng có gọi anh tao là kẻ xấu xí, đồ vênh váo,” Geraldine kêu lên. “Mày và đám nơ vai áo của mày! Này, cầm nó theo đi. Bọn tao không muốn chúng làm rác kho chứa củi nhà chúng tao đâu.”

Ivy, bị Geraldine ném theo mấy cái nơ con bướm, vừa khóc nức nở vừa chạy ra khỏi sân xuống phố.

“Nhanh lên… luồn qua cầu thang sau nhà chui lên phòng tắm ngay trước khi cô Shirley nhìn thấy anh em mình,” Geraldine hổn hển nói.