Ngày đó trở về, ngay cả Tô Nhiên cũng không thể tưởng được, bởi vì ngày đókhi Tô Nhiên cùng Hứa Diệc Dương nói chuyện, thời điểm đó sắc mặt củaanh rõ ràng không tốt, Tô Nhiên cũng cảm thấy không có khả năng, nhưngcuối cùng lại đúng là như vậy. Vàolúc ban đêm, bạn cùng phòng của Nhất Hạnh phòng đều nói: “Chúc mừngNhất Hạnh câu được bạch mã hoàng tử, nhất định phải đi ăn mừng”. Mộtđám con gát vốn nhã nhặn thục nữ đột nhiên hóa sói, trước đi ăn lẩu,sau lại đi KTV rống đến quá nửa đêm, hung hăng nuốt bay của Nhất Hạnhmột chầu, cả đêm tốn của cô mấy trăm tệ, tiếc muốn rơi nước mắt.

Đỗ Y vỗ vai Nhất Hạnh: “Nhất Hạnh, cậu phải cố lên, chờ tốt nghiệp lậptức cùng Hứa Diệc Dương kết hôn, bọn mình khi đó liền đưa đại lễ chocậu, đại lễ a, bảo đảm cậu không lỗ vốn.”

Nhất hạnh nghe xong cười ha hả.

Đúng vậy, kết hôn, khi đó, rất ngây thơ, ngay cả kết hôn cũng muốn, toàntâm toàn ý nghĩ được làm bạn gái Hứa Diệc Dương, chờ tốt nghiệp kết hôn là tốt rồi, có thể làm vợ người ta .

Nhưng mà cô vẫn không thể hiểu được, anh vì sao phải đi, cô không có làm sai cái gì, chưa từng, cho dù sau này phát hiện anh thích Tô Nhiên, côcũng làm bộ không biết, không ghen không tranh cãi, chỉ cần anh khôngnói, cô vẫn có thể như vậy mà bỏ qua. Chỉ tiếc, không yêu chính làkhông yêu, cô cố gắng như thế nào vẫn là không yêu, cô không lừa đượcchính mình, anh cũng không lừa được chính mình, cho nên, anh lựa chọnrời đi.

Trước khi đi để lại cho cô một cảm giác vừa trải qua một câu chuyện thật nực cười.

Đỗ Y nói rất đúng, cô là quá ngu ngốc. Quả thực ngốc đến mức nghĩ đến anh nguyện ý cùng cô ở một chỗ liền cho rằng anh cũng thích mình. Cô nhưthế nào cũng không có ngờ, người trong lòng anh khi đó là Tô Nhiên.

Anh luôn đứng ở dưới lầu, đều chỉ là vì để nhìn thấy Tô Nhiên. Mà anh ởbên cạnh cô, chẳng qua là vì bực bội Tô Nhiên, đơn giản là vì Tô Nhiênnói không thích anh, luôn cự tuyệt anh, Tô Nhiên nói: “Nhất Hạnh rấtthích anh, anh nên một lần nữa tìm người hợp với chính mình”.

Lúc ấy anh còn trẻ, tâm cao khí ngạo, nghe Tô Nhiên nói xong, bực bội quay đầu rời khỏi. Vì thế ngày hôm sau, Nhất Hạnh liền ở dưới lầu nghe được anh gọi tên mình.

Có phải hay không cô cũng nên oán hận Tô Nhiên, bởi vì lời nói của cô ấy, mà mình mới bị trở thành trò cười, làm Nhất Hạnh ám ảnh đến bây giờ.

Anh đi rồi, cô mới hiểu được, ánh mắt phức tạp của Tô Nhiên khi đó, cóxin lỗi, có lo lắng, cũng có chúc phúc. Tô nhiên biết hành vi của HứaDiệc Dương có lẽ chính là không cam lòng, nhưng đêm đó Tô Nhiên thấy vẻ mặt hạnh phúc của Nhất Hạnh, cô liền im lặng, âm thầm hy vọng Hứa Diệc Dương có thể từ từ cảm thấy Nhất Hạnh tốt, hy vọng anh có thể yêu Nhất Hạnh, như cô ấy thích anh ta.

Đúngvậy, Tô Nhiên đã sớm biết được, thậm chí đến những người khác cũng đềudần dần nhận ra, cô làm bạn gái Hứa Diệc Dương chẳng qua là vật thaythế, thậm chí ngay cả thay thế cũng không bằng.

Ngày đó Lâm Vi nói cho cô đã nhìn thấy Hứa Diệc Dương bên cạnh Tô Nhiên, cô cũng không có lo nhiều, chỉ nói một câu: “Bọn họ là có quen biết từnhỏ, cảm tình rất tốt.”

Cô giả vờ rất tốt, lừa dối trốn tránh mọi người, thế cho nên tất cả mọi người nghĩ cô cái gì cũng không biết.

Cô thích anh như thế, làm sao có thể nhìn không ra ánh mắt của Hứa DiệcDương, ánh mắt của anh luôn nhìn về nơi nào đó, rất nhiều lần, NhấtHạnh theo ánh mắt của anh nhìn lại, chỉ nhìn thấy Tô Nhiên.

Nhất Hạnh rất sợ đường lớn, bởi vì mới trước đây từng chính mắt chứng kiếnmột vụ tai nạn xe cộ, máu tươi chảy tràn, cốt nhục chia lìa, cảnh tượng máu tươi đầm đìa tiếng kêu la lúc còn bé đó khiến run sợ trong lòng,từ đó về sau khi ra đường lớn thường rất sợ hãi.

Nhưng mà những lúc anh cùng cô ở cùng nhau, anh cũng không sẽ nghĩ đến nắmtay cô, che chở cô mỗi khi cùng nhau qua đường, rất nhiều lần, NhấtHạnh ở phía sau của anh muốn nói lại thôi, nhìn bóng dáng của hắn, cắnmôi như đứa trẻ nhỏ, mặc cho đầu mình choáng váng mắt hoa đi qua đường .

Cô yên lặng ở sau lưng của anh làm nhiều việc. Nhưng anh vẫn luôn đitrước, chưa bao giờ nghĩ sẽ quay đầu, nhìn lại cô ở phía sau.

Có rất nhiều thứ, Nhất Hạnh rất muốn hỏi, nhưng tiếng nói đến cửa miệng,vẫn là nuốt trở về, cô sợ nếu hỏi, anh có thể hay không không thèm quan tâm nói chia tay.

Bởi vì sợ hãi,bởi vì yêu anh, mới có thể càng không ngừng ở phía sau anh, hy vọng xavời có lẽ một ngày nào đó anh sẽ chậm rãi phát hiện tình cảm của chínhmình.

Cho nên cô hay ngẩn người,thường nhìn về nơi nào đó, thật lâu. Ngẫu nhiên, Hứa Diệc Dương sẽ sờsờ đầu cô, hỏi cô: “Nhất Hạnh, em đang nghĩ cái gì vậy? Sao mà vẻ mặtmờ mịt không nói gì?”

Kỳ thật chính cô cũng không biết, rốt cuộc như thế nào, mới có thể làm cho anh nhìn lại mình ở phía sau.

Đỗ Y từng trêu ghẹo hỏi Nhất Hạnh cùng Hứa Diệc Dương tiến tới đâu rồi,làm hai bên má Nhất Hạnh đỏ hồng, cuốn quýt không biết có nên nói haykhông. Mà các bạn của cô kêu cô kẻ lừa đảo, sau đó lôi kéo hỏi mãikhông thôi.

Cho nên ngày đó, cô mớicó thể cố lấy dũng khí, kiễng mũi chân hôn môi của anh. Cô chỉ nhớ rõlúc ấy anh kinh ngạc, sau đó khóe miệng nở nụ cười, sờ sờ đầu của mình.

Nếu không có lần chủ động hôn môi đó, thì ngay cả việc xoa đầu sờ tóc cũng coi như là một loại thân mật, có thể nói đó hành động thân mật nhấtcủa họ, không hơn.

Đêm đó Tô Nhiênkhông có ở nhà, anh cũng không, Nhất Hạnh không biết chính mình làm thế nào đợi được Tô Nhiên trở về, Tô Nhiên là do Hứa Diệc Dương đưa vềphòng ngủ, ngày đó quần áo Tô Nhiên mùi rượu đầy người. Nhất Hạnh đỡ Tô Nhiên đến trên giường, sắc mặt Hứa Diệc Dương rất kém, chỉ nói một câu “Em chiếu cố Tô Nhiên một chút, cô ấy uống rượu”. Sau đó liền rời đi.

Nhất Hạnh đứng ở nơi đó, đuổi theo, kéo góc áo của anh hỏi: “Anh ở cạnh Tô Nhiên?” Anh nói:” Phải!”. Nhất Hạnh lại hỏi: “Anh cùng cô ấy đã điđâu?”

Anh quay đầu, nói: “Em đừng hỏi”. Quay đầu bước đi, bỏ lại cô ngơ ngác đứng ở đó, thật lâu thật lâu…

Trong phòng ngủ, những người khác đều đã về, chỉ còn Nhất hạnh cùng Tô Nhiên.

Tô nhiên quá say, vừa nằm xuống liền ngủ. Nhất Hạnh vẫn ngồi ở mépgiường. Nửa đêm Tô Nhiên tỉnh lại, thấy Nhất Hạnh ngồi ngẩn người, kéo tay nàng nói : “Cậu sao lại ngồi như vậy, cậu sao lại cũng ngốc giốngnhư mình. Sau đó Tô Nhiê an vị ở trên giường cùng Nhất Hạnh, kể chuyệntình của mình trước đây, nói rất nhiều, đứt quãng, nói đến lúc thiếpđi… không ngừng khóc không ngừng kêu anh ơi, anh ơi.

Tại thời điểm đó Nhất Hạnh mới biết được chuyện của Tô Nhiên, Tô Nhiên nói cô ấy không yêu Hứa Diệc Dương, cô ấy yêu người khác, nhưng người kiacũng không yêu cô ấy, nhưng cô ấy cũng ngu ngốc như thế, sống chết ởphía sau đuổi theo một người.

Nhất Hạnh không biết tối hôm đó cô làm thế nào mà lên giường đi ngủ, có lẽ căn bản không ngủ, chỉ nằm trên giường mà thôi.

Ngày hôm sau, đi đến phòng phát thanh tìm Hứa Diệc Dương, mà Hứa Diệc Dương là trưởng đài. Lúc Nhất hạnh đi tìm anh , anh đứng trong phòng mộtmình, trước cửa sổ, bóng dáng cô đơn.

Nhất Hạnh nói anh nói cho cô biết, anh quen cô có phải vì Tô Nhiên?

Anh không quay đầu, thật lâu sau, tựa hồ đã quyết định điều gì, mới chậm rãi nói rõ “Phải”.

Cứ nghĩ là đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi nghe anh nói như vậy, Nhất Hạnh vẫn không kìm được nước mắt.

“Nói như vậy, anh ở bên cạnh tôi, chỉ là lợi dụng tôi mà thôi?” Nhất Hạnh cơ hồ cảm giác được giọng của mình đang run.

Trả lời cô vẫn là một giọng nói không hề xúc động “Phải”.

“Hứa Diệc Dương, có phải anh hoàn toàn không thích tôi?.”

……

“Phải, Tống Nhất Hạnh, tôi hoàn toàn không thích cô.” Hứa Diêc Dương rốt cụccũng quay đầu lại, ánh mắt kiên định nói cho cô, cũng như cô lúc trướcánh mắt kiên định nói thích anh.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ, cuộc nói chuyện vừa rồi thông qua radio khiếncho toàn bộ người qua lại trong sân trường, cơ hồ đều dừng lại nghe,ban đầu còn tưởng là quảng cáo. Cho đến khi bọn họ nghe rõ tên, HứaDiệc Dương, Tô Nhiên, còn có Tống Nhất Hạnh, sau đó có người thấy NhấtHạnh hồn bay phách lạc đi ra.

Sau sự kiện đó, Nhất Hạnh đi ra ngoài nghe được rất nhiều lời đàm tiếu: “Cậucó biết cô gái đứng kia là người trong câu chuyện radio…” Lúc đầu, Đỗ Y cùng bọn họ cả ngày đi theo Nhất Hạnh, sợ Nhất Hạnh nhất thời xúc động làm điều gì ngu ngốc. Cho nên ăn cơm, đi học, vô luận đi nơi nào đềuđi theo Nhất Hạnh, mãi cho đến khi bọn họ thấy Nhất Hạnh vẫn như trước, vẫn đi học, kiểm tra, vẫn như trước cùng bọ họ đùa giỡn, mới dần dầnyên lòng.

Tô Nhiên ôm Nhất Hạnhkhóc, càng không ngừng nói xin lỗi, thực xin lỗi. Nhất Hạnh cười nói:“Mặc kệ chuyện của cậu, mình đã quên, đã quên rồi”

Từ đó, Hứa Diệc Dương không còn có tới phòng Nhất Hạnh. Ngẫu nhiên từ xa thấy anh, cũng liền né tránh. Có những lúc, lơ đãng nhìn thấy anh, màanh ta cũng vô tình nhìn lại, khuôn mặt đầy vẻ mâu thuẫn.

Nhất hạnh sợ hãi, vội vàng bỏ đi.

Lúc cô học năm ba, anh năm tư, thì anh đi Mĩ. Nhất Hạnh biết là do Đỗ Ynói cho, bạn trai Đỗ Y cùng Hứa Diệc Dương học cùng lớp. Nhất Hạnh nhớrõ ngày đó, Đỗ Y úp úp mở mở nói: “Nhất hạnh, hình như, Hứa Diệc sẽ điMĩ.” Nhất Hạnh:” Ừm” Một tiếng, tiếp tục đọc sách.

Đỗ Y thở dài: “Nhất Hạnh, cả khu rừng rộng lớn, nhiều cây như vậy, ngoàiHứa Diệc Dương ra, còn có rất nhiều cây đại thụ để che mưa đỡ gió chocậu.”

Nhất Hạnh cầm sách ngẩng đầu,nói: “Đúng vậy, trên đời nơi nào không có đàn ông.” Nhưng vì sao mìnhlại cố tình, chỉ yêu mỗi Hứa Diệc Dương này, mà tiến thoái lưỡng nan,ngay cả đường lui cũng không có. Nhất Hạnh chỉ nói câu đầu tiên, còncâu sau, cô đặt ở đáy lòng.

Rốt cục cô cũng tốt nghiệp, lúc chia tay mọi người đều uống rượu, cùng ôm nhau khóc. Tô Nhiên ôm Nhất Hạnh, vẫn khóc nói: “Thực xin lỗi”. Nhất Hạnhôm vai Tô Nhiên nói: “Đã lâu như vậy mà cậu vẫn còn để trong lòng, TôNhên, cậu có biết, cậu nhắc lại chuyện này, làm cho mình thật muốn uống thêm một ly rượu vừa cay vừa nồng này. Chị em tốt !Vì một người contrai, khóc thành như vậy, rất không đáng”. Mãi cho đến cuối cùng, TôNhiên nín khóc mà cười.

Nhưng không ai biết, đêm đó, khi mợi người đã về, Nhất Hạnh còn một mình, ngồikhóc một giờ ở bên hồ. Sau khi tốt nghiệp cô làm việc ở công ty ÍchDương, đồng âm với tên anh, nhưng lại khác chữ, mới đầu thậm chí còn ảo tưởng rằng, liệu có thể hay không cô làm chung công ty với anh, Nghĩrằng mình còn có thể gặp lại anh.

Hứa Diệc Dương đã đi một thời gian, Nhất Hạnh không biết chính mình làmsao đối diện được. Có đôi khi, một mình ngẫm lại, bản thân hẳn là hậnHứa Diệc Dương. Nếu về sau lại gặp anh, nhất định sẽ không tránh mặtanh, nhất định phải nói cho anh biết: “Dù anh không yêu tôi , tôi vẫnsống tốt như trước.”

Nhưng mỗi lầncũng chỉ giới hạn trong suy nghĩ, tự trách mình không không tốt, tựtrách mình quá ngốc, từng ấy năm tới nay, bản thân không thể quên đượcHứa Diệc Dương.

Mối tình đầu tựa như phần mộ, một khi trượt chân rơi xuống, trừ phi có người đến cứu vớt,bằng không, chỉ sở trong cả sinh mệnh cuộc đời này chỉ có thể giãy dụamà không thoái khỏi tấm lưới của ý trời.

Năm năm rồi, ký ức của cô, vẫn như những xúc tu bám chặt, những tưởng niệm của cô không còn muốn nhìn lại, mà sự chờ đợi của cô, lại không cóđiểm dừng.