Đi ăn lẩu trong nội thành, lẩu Tứ Xuyên chính tông. Mấy tầng lầu cao, trang hoàng cực kì xa hoa, lầu hai đặt vài chữ to ở dưới ngọn đèn sáng lấp lánh, xi vàng giống nhau. Nhất Hạnh thường cười Lâm Tử Diễn, nói bạn bè anh đều là “hồ bằng cẩu hữu”, ” không làm việc đàng hoàng”, chỉ sống phóng túng, nhớ rõ lúc ấy anh nghe xong, vẻ mặt khinh thường: “Sao có thể chứ, cũng không nhìn xem là ai, bằng hữu anh qua lại sao có thể mất tiêu chuẩn như vậy.”

Anh em, bạn bè, bằng hữu cái gì của anh, cô ít nhiều đều gặp qua một ít, hoàn toàn không phải như cô nói “không làm việc đàng hoàng, chỉ sống phóng túng”. Lần đầu tiên gặp, chỉ kinh ngạc làm sao lại toàn là những người trẻ tuổi đầy hứa hẹn vậy, đánh giá kia về sau, cô không bao giờ nói nữa.

Vào cửa chính, xuyên qua hành lang, đi mấy vòng, mới vào một cái phòng, diện tích rất lớn, khoảng chừng gấp đôi phòng bình thường. Bên trong và bên ngoài trang hoàng theo hai phong cách bất đồng, bên trong thật ra rất thanh tĩnh, bố trí thanh lịch, tạo cho người ta một loại cảm giác ấm áp.

Cả một bàn tròn lớn, thời điểm Nhất Hạnh cùng Lâm Tử Diễn đi vào, phòng sớm đã có người chờ, thấy Lâm Tử Diễn, “A này” một tiếng, chỉ thấy trong đó có một đàn ông tóc húi cua đứng lên: “Ta nói Lâm đại công tử, cậu tại sao bây giờ mới đến, làm chúng ta nóng lòng chờ nha.”

Thấy Nhất Hạnh, hiển nhiên biểu hiện rất kinh ngạc, cười nói: “A, tôi nói này Lâm ca ca, khi nào lại đổi bạn gái, không giống khẩu vị của cậu nha.”

Lâm Tử Diễn thấy Nhất Hạnh liếc mắt một cái, âm thanh trách móc, ngồi xuống. Lại quay đầu trả lời lại: ”Biết nói sao đây, đó là một người bạn của anh.”

Người kia hiển nhiên không tin: “Biết, biết, chút tâm tư nhỏ ấy của anh, chúng ta ai mà không biết.”

Lúc này, Nhất Hạnh lại thành thật hỏi chuyện: “Này, anh ta thật sự là bạn của anh?”

“A, muội muội, quả thật là bạn của Tử Diễn?” Người con trai mặc áo khoác màu đen ở một bên cũng nhảy vào hỏi chuyện.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Nhất Hạnh không ngừng gật đầu.

Bọn họ dường như còn muốn nói cái gì đó, Lâm Tử Diễn mắt liếc ngang: “Ăn đi, ăn đi, thế nào nói nhiều như vậy, không thấy mệt?” Vài người cười không nói.

Kỳ thật Nhất Hạnh gặp qua rất nhiều bạn bè của Lâm Tử Diễn, mấy người ngày hôm này là lần đầu gặp, chỉ cảm thấy không khí lạnh như băng, cả bàn ngoại trừ Nhất Hạnh cùng một cô gái tóc quăn, tất cả đều là nam, trong đó một người chỉ mặc áo thun, lộ ra hình xăm trên cánh tay rất bắt mắt, mọi người mặc dù đang cười nói chuyện, nhưng Nhất Hạnh cảm thấy thế nào ấy, cứ như giông giống cái gì đó? Giống cái gì nhỉ? “Xã hội đen” ba chữ này nảy ra, Nhất Hạnh dưới đáy lòng “A” một tiếng, lặng lẽ hỏi Lâm Tử Diễn: “Thì ra anh quen xã hội đen nha.”

Anh nghiêng về phía cô, chớp mắt: “Thế nào, sợ?”

Nhất Hạnh thật nhanh lắc đầu, anh hôm nay cả ngày sắc mặt không vui, Nhất Hạnh làm sao còn dám đổ thêm dầu vào lửa, vì thế ngoan ngoãn im lặng.

Hai người ngồi xuống, Lâm Tử Diễn đột nhiên hướng người con trai tóc húi cua kia hỏi một câu: “Tứ ca tại sao không có tới?”

Người nọ cười kịch liệt: “Con cầy hương nhà bọn họ ngày hôm qua chơi đùa, sáng nay động thai khí, lúc này nằm bệnh viện.”

Nhất Hạnh nghe được thấy hồ đồ, sao toàn là động vật liên tục xuất hiện thế này, vì thế nén thấp thanh âm hỏi Lâm Tử Diễn: “Cầy hương cũng có thể làm sủng vật để nuôi sao?”

Mới nói xong, cả bàn mọi người nở nụ cười, một vài tiếng cười to, vẫn là cô gái tóc quăn kia nhẹ giọng hướng cô giải thích: “Là vợ của lão Tứ kia, thường cùng Lão Thất cãi nhau, cầy hương là biệt hiệu Lão Thất lấy, cô ấy gọi là Lí Lê.”

Lại làm trò cười cho thiên hạ, lúc này, mới ngồi xuống không lâu, Nhất Hạnh ngay cả trốn cũng trốn không xong, người phục vụ vừa mới bưng đồ ăn đi lên, nồi lẩu chuẩn bị tốt từ sáng sớm, chỉ chờ người đến đông đủ, ngồi xuống liền ăn, cho nên người phục vụ vừa bê lên đồ ăn, mọi người liền vội vàng hâm đồ ăn, rót rượu, vẫn là không mất đi nụ cười.

Nhất hạnh ngồi cạnh Lâm Tử Diễn, người phục vụ bưng đĩa dầu đi ra, Lâm Tử Diễn cùng nhân viên nói vài câu, người phục vụ kia gật gật đầu liền đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, cầm hai cái đĩa không, đặt phía trước Nhất Hạnh.

Bởi vì Nhất Hạnh ăn lẩu không giống với người khác, người ta bình thường đều là mong cái đĩa dầu nhiều gia vị một chút, mà Nhất Hạnh mỗi lần đều là đẩy cái đĩa dầu, lấy một cái chén không, chan một muỗng nước lẩu, liền như vậy tiếp tục ăn. Lần đầu tiên cùng người khác đi ra ngoài ăn lẩu, mọi người đều nhìn cô, ban đầu Nhất Hạnh cũng không biết người ta nhìn cô là vì chưa bao giờ gặp người ăn lẩu giống cô. Người khác nhìn, Nhất Hạnh cũng nhìn, còn ngẩng đầu cười cười thân thiện, nhưng người khác vẫn thỉnh thoảng nhìn cô, Nhất Hạnh liền cảm thấy kỳ quái, cúi đầu ăn còn nhìn lại chén của mình, ngầm đoán có phải trong chén mình có cái gì mà người ta thích ăn hay không, vì thế cầm chén đẩy, khách khách khí khí nói: “Đừng ngại, cứ việc gắp.”

Vừa nói như vậy xong, mấy người còn đang tò mò nhìn cô liền bị dọa, vội vàng giải thích nói: “Không, không có, tôi chỉ là chưa gặp qua ai ăn lẩu giống cô, tôi chỉ là muốn hỏi cô một chút, cô như vậy ăn được không?”

“A.” Nhất Hạnh vừa nghe, cũng xấu hổ, vì thế ngây ngô cười : “Ăn cũng được a.”

Chuyện này Nhất Hạnh bị Lâm Tử Diễn trách qua một lần, lúc ấy là đang nói chuyện vui, còn nhớ rõ Lâm Tử Diễn sau khi nghe xong, biểu tình cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh, nói thẳng Nhất Hạnh là được chiều hư.

Tiếp nhận cái đĩa không, Nhất Hạnh hướng người phục vụ nói cám ơn, nhìn thoáng qua Lâm Tử Diễn bên cạnh, cũng hì hì nói cám ơn. Lâm Tử Diễn nhìn bằng ánh mắt khinh thường, thấy Nhất Hạnh chỉ múc nước lẩu không trong chén, nhìn bằng ánh mắt đầy biểu tình: “Này, anh nói này, em thật sự cứ ăn như vậy?”

“Vâng, em vẫn đều ăn như vậy.”

Vốn mọi người cũng không để ý, cô gái tóc quăn ngồi cạnh Nhất Hạnh, bởi vì đứng lên rót rượu, thấy Nhất Hạnh ăn như vậy, cũng cười nói: “Em gái, em cứ ăn lẩu như vậy sao?.”

Nhất Hạnh nghiêng đầu: “A từ nhỏ cứ ăn như vậy, mỗi lần cùng người khác ăn lẩu đều bị hỏi. Sau số lần lại nhiều hơn, cũng thấy nhưng không thể trách.”

Kỳ thật Nhất Hạnh vẫn không có thói quen cùng nhiều người ngồi ăn cơm chung, bởi vì bọn họ hơn nửa thời gian đều là uống rượu vung quyền, nói nói giỡn giỡn. Đó là hiện tại, mang tiếng ăn lẩu, thật ra vẫn là uống rượu.

Nhất Hạnh cho tới bây giờ chưa thấy qua ai uống rượu giống như bọn họ, một ly lại một ly, dường như nước lọc, bởi vì mình tửu lượng kém, lại đói bụng, cho nên cũng chỉ vùi đầu ăn, không ngờ Lâm Tử Diễn lại tiếp cận: “Anh nói này, em có thể ăn như vậy sao?”

Nhất Hạnh ngẩng đầu, vấn đề này đã có nhiều người hỏi qua: “Chính anh thử xem chẳng phải sẽ biết.”

Chiếc đũa của cô giơ lên gắp một cái trứng cút, Lâm Tử Diễn buông chén rượu, đột nhiên nắm tay kéo chiếc đũa của cô qua, hé miệng ra, cầm đũa của Nhất Hạnh, đem cái trứng cút kia nuốt xuống, ăn xong rồi còn nhíu nhíu mày nói khó ăn.

“Tôi nói này Lâm ca ca, có phải chuẩn bị hoàn lương hay không.” Anh chàng áo khoác màu đen hiển nhiên lại hưng phấn đứng lên, nói hết lời còn cố ý nhìn thoáng qua Nhất Hạnh.

“Khụ, khụ.” Nhất Hạnh còn chút trà trong miệng, bị hắn hiểu lầm như vậy, muốn phun cũng không phải, muốn nuốt cũng không phải, cuối cùng quýnh lên, sặc không ngừng ho khan, trong cổ họng ran rát, ngay cả khóe mắt đều tràn nước mắt, dường như muốn đem toàn bộ đầu chui vào dưới cái bàn.

Vẫn là cô gái kia, một lần nữa đưa chén trà cho Nhất Hạnh: “Được rồi, các anh cũng đừng nói giỡn nữa.”

Nhất Hạnh tiếp nhận nước, vạn phần cảm kích nhìn về phía cô gái kia, nói nhẹ: “Cám ơn tẩu tử.” Còn nói chưa dứt lời, cả bàn ban đầu yên tĩnh lại “Ồ” cười một trận, Nhất Hạnh mắt hấp háy, sững sờ nhìn về phía Lâm Tử Diễn: “Làm sao vậy?”

Lâm Tử Diễn cười cười: “Tại sao ngốc như vậy, em làm sao thấy được người ta là vợ chồng, tùy tiện kêu loạn.”

Nhất Hạnh “A” một tiếng, chân tay luống cuống cầm nắm lấy cạnh bàn, xấu hổ không thôi.

Lẩu ăn mới một nửa, nhưng phục vụ lại cầm cái bánh ngọt tiến vào, vừa đặt trước mặt Nhất Hạnh, Nhất Hạnh hoàn toàn không biết thì ra hôm nay còn có sinh nhật, đứng lên định đem bánh ngọt đặt phía trước người được mừng, vì thế hỏi Lâm Tử Diễn: “Này, hôm nay sinh nhật ai vậy?”

Cả bàn đột nhiên im lặng, sắc mặt Lâm Tử Diễn thay đổi, im lặng vài giây, cuối cùng vẫn là cô gái tóc quăn kia lên tiếng: “Hôm nay là sinh nhật Lão Thất.”

Người đàn ông mặc áo khoác màu đen liếc mắt nhìn Lâm Tử Diễn một cái: “Em gái, hôm nay là sinh nhật của anh.” Dừng một chút còn nói: “Không sao đâu, cứ để lại chỗ đó, không cần đem lại đây.”

Không còn náo nhiệt như lúc trước nữa, mọi người trong bàn dùng bữa, uống rượu, cũng không vui đùa lung tung nữa, thỉnh thoảng, những người khác đều làm bộ lơ đãng, đôi lúc hướng Lâm Tử Diễn nhìn thử, anh vẫn uống rượu, lộ ra sắc mặt ảm đạm đến mức tận cùng, Nhất Hạnh trong lòng bồn chồn, nhìn thần sắc mọi người, lập tức như nhớ tới cái gì, cuối cùng nhẹ nhàng nói chuyện với Lâm Tử Diễn: “Tử Diễn, em nhớ rõ hôm nay hình như không phải sinh nhật của anh nha……”

Anh tiếp tục uống rượu, quay đầu liếc mắt dò xét cô một cái, rồi rất lâu, sắc mặt mới chậm rãi trở lại bình thường: “Không phải nói hôm nay sinh nhật Lão Thất sao?”

Nhất Hạnh vụng trộm liếc mắt nhìn anh một cái, phát hiện thần sắc của anh rốt cục hồi phục như ban đầu, bắt đầu kêu hô mọi người uống rượu, mọi người trong bàn cũng dường như đều thả lỏng xuống, lại hò hét lại náo loạn vang cả phòng.

Bữa ăn đến chín giờ hơn, cuối cùng, một người to lớn hưng phấn nói bất tận, ầm ỹ một hồi lại muốn đổi địa điểm chơi đùa tiếp.

Nhất Hạnh theo sau Lâm Tử Diễn, Lâm Tử Diễn liền hỏi cô: “Em đi hay không đi?”

Nhất Hạnh lắc đầu, bản thân mình thật sự không thích hợp đi chơi cùng bọn họ, không cẩn thận làm trò cười thì không nói, lại còn bị hiểu lầm.

Người đàn ông gọi là Lão Thất lập tức đụng đến trước mặt Nhất Hạnh: “Muội muội, hôm nay sinh nhật ta, tốt xấu gì cũng cho ta mặt mũi, cùng đi đi.”

Ngay cả cô gái tóc quăn cũng nói: “Cùng đi đi, nếu là mệt mỏi, trên đường kêu Tử Diễn đưa em về nhà.”

Đều nói như thế, Nhất Hạnh lại từ chối thì thật ngượng ngùng, vì thế đoàn người lái xe đi một câu lạc bộ đêm tên là “Đông Phương”.

Ông chủ là một người đàn ông đã hơn bốn mươi, béo ục ịch, hòa hòa khí khí, hình như đều là người quen với Lâm Tử Diễn và bọn họ, thấy bọn họ vào cửa chính, cười hô một câu “Chỗ cũ”, sau đó tiếp đón bảo phục vụ bưng rượu, nước, hoa quả theo sát bọn họ.

Nhất Hạnh là lần đầu tiên đi câu lạc bộ đêm, cũng không hiểu, chỉ có thể quy củ ngồi trên sô pha, nhìn mọi người uống rượu, ca hát.

Câu lạc bộ đêm có kết cấu hình tròn, một phòng lại một phòng, tranh vẽ trên vách tường cũng giống nhau như đúc, Nhất Hạnh trên đường đi đến nhà vệ sinh, thời điểm đi ra lại nhầm phương hướng, kết quả vòng toàn bộ tầng dưới cùng mới nhìn thấy thân ảnh Lâm Tử Diễn, bên cạnh còn có người, hai người đều hút thuốc, dựa trên vách tường, sương khói trắng phiêu phiêu từng đợt từng đợt, ẩn ẩn hiện hiện, dường như đang nói gì đó.

Nhất Hạnh đến gần, mới thoáng nghe rõ chút.

“Aiz, tôi nói này, cậu lúc này thị lực tốt nha, chọn một người không giống người thường.” Là lời nói của người tóc húi cua kia.

Lâm Tử Diễn cũng không có đáp lời hắn, đứng ở nơi đó như trước, trong tay khói thuốc như ẩn như hiện, hàng lang mờ mịt u tối, chỉ nhìn thấy thuốc lá trong tay anh thỉnh thoảng chợt lóe lên.

“Đáng tiếc, hình như có hơi khó thu phục, xem biểu tình của cậu khi nãy, phải gọi như thế nào nhỉ?” Hắn gãi gãi đầu “A, hay thay đổi.”

Hai người không có phát hiện Nhất Hạnh, nghe thấy có tiếng bước chân, mới quay đầu, người đàn ông tóc húi cua thấy, đẩu mi run lên, phẩy khói trong tay: “Aiz, muội muội, đi đâu đây, nhìn một cái, có người lo lắng này.” Nói hết lời đẩy cửa chuẩn bị đi vào, không ngờ bị Nhất Hạnh kêu trụ: “Chuyện kia, các anh đừng hiểu lầm, tôi cùng Tử Diễn là bằng hữu, hơn nữa, tôi…… Tôi có bạn trai.”

Vừa nói xong, ba người đều đứng ở đó, người con trai tóc húi cua cuối cùng nở nụ cười: ” Muội muội, yên tâm.” Lại đi kêu Lâm Tử Diễn: “Đi, vào đi thôi.”

Lâm Tử Diễn ném tàn thuốc mới đáp lời: “Cậu đi vào trước đi.” Sau đó nhìn về Nhất Hạnh đứng ở đối diện: “Anh đưa em trở về.”