"Vừa lúc ra cửa chị của em lại có dấu hiện sinh non, nên tất cả mọi người đều đến bệnh viện với cô ấy rồi."
"Chị em sinh non? Nhanh, nhanh, mau! Mau đưa em đến chỗ chị em đi!" Gương mặt Từ Mật liền biến sắc, liền lôi kéo anh chạy nhanh khỏi sân bay.
Bốn miệng Nhà họ Từ. . . . . . Ách, năm miệng, đoàn viên trong phòng bệnh khoa sản.
"Oa! Chị, chị có em bé rồi !" Từ Mật buồn cười duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng chỉ chỉ vào cái bụng nhô lên của Từ Mễ.
"Mật Mật, đừng làm loạn! Chị của con cần phải an thai." Mẹ Từ khẩn trương lấy tay của cô ra.
"Mặt mũi của em thật lớn đấy, vốn là nó muốn tự mình chui ra để hôn đón tiếp em, nhưng lại bị thầy thuốc nhét về trong bụng, hơn nữa mới vừa rồi cha của nó còn đe dọa tiểu tử không ngoan này." Từ Mễ tái mặt, cười đến không còn hơi sức.
"Anh Cabo nói lời đe dọa nó?" Từ Mật tò mò hỏi.
"Anh nói cho bảo bảo biết, nếu như không nghe lời, sau này anh sẽ gọi nó là Tiểu Cống."
"Ác như vậy à?" Từ Mật nháy mắt mấy cái, l*q*đ, bật cười.
"Ta không cho phép! Tiểu tử thối, sao con dám đăt tên cho cháu đích tôn của ta như thế chứ!" Cha Từ vừa nghe, sẵng giọng đáp lại.
Diệp Trạm trợn mắt một cái.
"Cha, cha nên bồi dưỡng cảm xúc một chút, nên học người ta che giấu sự tức giận của mình. Sống nhiều tuổi như vậy rồi, thế nhưng nghe không hiểu chuyện cười.”
Cha Từ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Chị, chị rất hạnh phúc?"
"Xong rồi! Cabo thối mặc dù làm người ta ghét, nhưng đối với chị coi như cũng không tệ!" Trên mặt Diệp Trạm có một tia thẹn thùng đỏ ửng.
"Chị. . . . . ." Từ Mật kêu một tiếng.
"Hả?"
"Em rất hâm mộ chị."
Từ Mật nhìn cô, đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu.
Diệp Trạm ngẩng đầu nhìn em vợ, phát hiện giọng nói của cô hình như có chút khác thường.
"Cái gì. . . . . ."
Đang muốn mở miệng hỏi thăm, em gái liền bị cha cướp đi.
"Con gái ngoan, cha hỏi con, tiểu tử thúi Diệp Nặc kia đi đón con, có làm cái gì với con hay không. . . . . .?"
Nghe hai đứa con gái trò chuyện, cha Từ đột nhiên một thanh kéo Từ Mễ qua, dọa cô giật mình.
"Làm cái gì với con?" Từ Mật sửng sốt một chút.
"Có làm cái gì với con không. . . . . . Cái đó?" cha Từ thấp giọng nói, len lén dò xét ngoài cửa một cái, giống như là lo lắng tai vách mạch rừng.
"Ý cha là có ôm chào mừng con trở về phải không? Có ạ!" Từ Mật thẳng thắng gật đầu. Chỉ là. . . . . . Là cô nhảy lên trên người người ta mà thôi.
Con gái thẳng thắng, dọa cha Từ.
"Cái gì? Tiểu tử thúi kia dám ôm con? Chaa đi làm thịt nó!" Cha Từ cực kỳ tức giận, cuộn tay áo lên muốn lao ra cửa.
"Cha ——" Từ Mật nhanh tay lẹ mắt kéo cha lại, cảm thấy cái tính nóng nảy của cha xưa nay, một chút cũng không đổi.
"Đáng ghét! Chị của con đã bị thằng lớn của nhà họ Diệp bắt cóc rồi, cha tuyệt đối phải phòng ngừa nghiêm mật đứa em của nó sẽ lừa con đi nữa!"
"Cha, cha không cần quá nhạy cảm như thế, nó đối với Từ Mật không có hứng thú!" Diệp Trạm nằm ở trên giường bệnh, phất tay an ủi cha Từ đang giận.
"Nhà họ Diệp các người đã lừa đi một đứa con gái của ta rồi, bây giờ còn nghĩ muốn lừa thêm đứa con gái còn lại của ta hay sao? Ta không cho phép! Ta, không, cho, phép!"
Nghe cha rít gào, lông mi Từ Mật buông xuống, làm cho người ta không thấy được suy nghĩ ẩn trong đáy mắt cô.
"Xú lão đầu! Người ta lái xe một chặng đường dài đến sân bay, tốt bụng giúp chúng ta đón Mật Mật, chúng ta còn chưa nói cám ơn với người ta, sao ông lại nôn nóng đòi đi tính sổ với ngừi ta chứ?"
Mẹ Từ cau mày mở kim khẩu, giảng đạo lý với cha Từ, nói rõ cách xử sự một người bình thường nên có.
"Nhưng tiểu tử thúi kia ôm Mật Mật! Tiểu Mật Mật của chúng ta bị nó khi dễ rồi !"
Ô —— anh thật không cam lòng!
"Được rồi, không cần rống lên! Nơi này là bệnh viện." Mẹ Từ hơi tức giận lại quở nhẹ một tiếng.
Mặt cha Từ đỏ bừng lên, nghĩ đến con gái lớn cũng là bênh nhân nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Vậy. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Do dự do dự nữa, Từ Mật trong góc vẫn không lên tiếng, đột nhiên lại muốn nói gì đó.
"Chuyện gì?" Cha Từ quay đầu lại hỏi, muốn tìm cái ghế ngồi xuống lấy hơi.
"Cha. . . . . . Cái đó. . . . . . Là con ôm anh ấy trước..., không phải anh ấy chủ động ôm con đâu." Từ Mật gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười gượng.
Cô đối với Diệp Nặc có tâm tư là một chuyện, nhưng vừa mới trở lại làm người ta gặp rắc rối, hình như không có đạo đức!
"Cái gì? !" Cha Từ nghe vậy sững sờ, hoá đá tại chỗ. . . l~q~d. . .
Cái gọi là "Nhà có con gái mới lớn", là khắp nơi có con gái lớn đều phiền não hay sao.
Nhìn hai chân Từ Mật thẳng dài tuyết trắng ở trong phòng khách, chiếm đoạt nguyên cái ghế sa lon.
Từ Mật không hề cảm thấy từ thế đó lại khiến đàn ông ngứa ngày khó chịu, lại vừa ngồi, vừa quan sát cha Từ đang xoa xoa trán, nặng nề thở dài một hơi. Nhíu chân mày, cha Từ lâm vào trạng thái lo âu trước nay chưa từng có.
Ban đầu, con gái và tên anh cả của nhà họ Diệp kết hôn, từng làm cho ông bạc hết nữa đầu rồi. Bây giờ lại đến lượt tiểu Mật, nói không chừng lại làm cho ông bạc tiếp nữa cái đầu còn lại.
"Lão đầu, ông ở đây than thở cái gì?" Mẹ Từ đi qua bên cạnh đẩy một cái bờ vai của ông.
"Tôi thấy Mật Mật sắp bị người ta lừa gạt rồi!" Vẻ mặt của ông khó nén bi phẫn.
"Ông nói tiểu Mật?" Mẹ Từ quay đầu lại nhìn đứa con gái thứ hai của mình.
"Đúng vậy . . . . . .” Tay ông chống cằm, cảm thấy vô lực.
"Con bé hiện tại mới hai mươi tuổi, ông lo lắng quá sớm rồi đấy?" Mẹ Từ bật cười ra tiếng, lơ đễnh lắc đầu một cái.
"Tôi tin tưởng trực giác của tôi! Tiểu tử Diệp Nắc kia, ngay từ lúc Từ Mật trở về, ánh mắt luôn có cái gì đó không đúng!" Vẻ mặt của cha Từ vô cùng kiên trì.
"Sao lại có cái gì không đúng chứ?" Mẹ Từ không cảm thấy có cái gì không đúng, hỏi ngược lại ông.
"Ánh mắt của nó, cùng với ánh mắt thằng nhóc Cabo trước kia, khi nó cùng với tiểu Mễ, giống nhau như đúc!"
"Cabo và Chino là anh em sinh đôi, ánh mắt giống nhau là chuyện rất bình thường." Mẹ Từ không cho là đúng nhắc nhở ông.
Cha Từ dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì. "Đúng rồi, bà xã, em có nhớ hay không, lúc Mật Mật mới vừa sanh ra, thằng nhóc đó luôn tới nhà chúng ta, đòi bế Mật Mật?"
"Hình như là có chuyện này. . . . . ." Mẹ Từ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.
"Đáng ghét! Tôi đã nói rồi mà! Nhất định là lúc Từ Mật vừa ra đời, tên nhóc Chino đã có ý đồ với con bé rồi!" Vừa được mẹ Từ chứng thực, cha Từ lập tức tức giận, vỗ một cái thật mạnh lên đùi.
"Ông nghĩ quá nhiều rồi! Lúc Mật Mật vừa mới sinh thì chino chỉ khoảng 5, 6 tuổi mà thôi, đứa bé nhỏ như thế thì có thể làm cái gì?" mắt mẹ Từ trợn trắng, "Khư" một tiếng.
"Ây! Quả nhiên cha nào con nấy! Tên tiểu tử thúi kia đúng Tiểu Sắc Quỷ, chỉ mới 5, 6 tuổi đã có suy nghĩ không đứng đắn với con gái ta rồi, căn bản là tâm thuật bất chánh!" cha Từ giống như là không nghe thấy lời của bà xã, không ngừng nói lảm nhảm.
"Bệnh thần kinh!" mẹ Từ nói xong liền xoay người vào phòng bếp, không muốn để ý ông nữa.
Cha Từ phiền não đi tới đi lui, càng nghĩ càng không yên lòng, xoay người chạy vào phòng khách, kéo Từ Mật, ý bảo cô nghe ông lời nói.
"Con gái, đứng lên!"
"Sao thế cha?" Từ Mật sợ hết hồn, thật nhanh ngồi thẳng người, trong mắt có một chút chột dạ.
Xong rồi! Chẳng lẽ cha đã biết chuyện của cô ở học viện âm nhạc rồi sao?
Trong lòng đổ mồ hôi lạnh, cô cố gắng ra vẻ không có chuyện gì, mở mắt to, giả bộ không hiểu nhìn cha.
"Cha nói với con, sau này con không được phép đến gần tên tiểu tử thúi nhà họ Diệp sát vách nữa, nghe chưa?" cha Từ mặt nghiêm túc cảnh cáo.
"Tiểu tử thúi nhà họ Diệp sát vách? Ý cha nói là anh rễ sao?" Từ Mật nháy mắt mấy cái.
"Không phải, cha nói người khác!"
"Ý cha là anh Nặc?" Tim của cô đập chậm một chút.
"Đúng đúng đúng! Cha nói với con, thằng nhóc Cabo đem chị con bắt cóc, gạo sống nấu thành cơm chín, cha nhận. Nhưng tên tiểu tử thúi chino kia lại dám lặp lại chiêu cũ, cha nhất định sẽn đánh gãy chân của nó!"
"Vâng." Từ Mật khéo léo gật đầu, trong lòng len lén thở ra một hơi yên lòng.
Cũng may, cũng may, không phải tìm cô vấn tội. Này cho thấy chuyện cô làm mất thể diện trở về nước, còn chưa có truyền về tới Đài Loan?
Thật là lạ, những thầy giáo kia thật kỳ lạ, sau khi cô làm hỏng trình diễn cuối kỳ, sao còn chưa đem chuyện này báo về cho gia đình cô?
Trong lòng của cô mặc dù tràn đầy nghi vấn, nhưng đánh chết cũng không dám chủ động hỏi.
"Con gái nhà họ Từ chúng ta, không thể để cho bọn nhà họ Diệp cướp mất được!" cha Từ dùng sức võ mạnh cái bàn.
Từ Mật nhìn cái bàn nhíu mày. Cô tin nếu như cha có nội công, tuyệt đối sẽ chém đứt cái bàn đó phát tiết một chút.
"Cha, người ta đã đặt tên cho con họ là Capu và Chino, đó là tự do của bọn họ. Là cha không chịu thua đặt tên chị và con là Từ Mễ và Từ Mật , mới có thể thành loại cục diện này thôi. . . . . ." Từ Mật không nể mặt châm chọc.
"Cha muốn đặt tên con gái là Từ Mễ bà Từ Mật , cũng là tự do của cha!" Cha Từ không phục phản bác.
"Thôi, không với cha nữa." Từ Mật đứng dậy dãn gân cốt một cái, đi tới cửa chính.
"Con muốn đi nơi nào?"
"Con có việc phải tìm anh Nặc."
"Tìm nó? Con muốn đi nhà họ Diệp? Con tìm nó làm cái gì?"
"Máy tính trong phòng con lâu rồi không sử dụng, nay có chút vấn đề."
"Này, trở lại! Không phải cha đã nói, Con không thể đến gần tên tiểu tử đó hay sao? Mật Mật, Từ Mật ——"
Từ Mật mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy tiếng cha Từ đang thét phía sau.
"Con sẽ trở về nhanh thôi." Mang dép vào, phất tay một cái, kéo cửa chính ra, Từ Mật bước nhàn nhã đến cửa chính nhà họ Diệp.
"Từ Mật!" cha Từ thiếu chút nữa tức hộc máu.
Thấy con gái mặc quần short quá ngắn ra cửa, đôi chân trắng như tuyết, huyết áp của ông đột nhiên tăng cao.
"Ít nhất cũng nên mặc thêm cái quần dài rồi mới đi chứ ——"
Cha Từ đấm ngực kêu đau.