Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 14: 14 Nếu Người Kia Là Em Tôi Không Quan Tâm

Ánh mắt Tống Hân Nghiên trống rỗng nhìn về phía trước, không có chút sự sống nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch đến nỗi thấy rõ cả mạch máu màu xanh.

Cô thường luôn nghĩ, nếu không có đêm hôm đó, nếu cô vẫn ở đó, có phải cô và Đường Diệp Thần sẽ không đi đến nước này không?

“Chú tư chồng, có phải đàn ông đều rất để ý đến tấm màng mỏng kia không?”

Thẩm Duệ hơi nhướng mày, dường như không ngờ cô sẽ trực tiếp hỏi vấn đề này, ánh mắt anh sâu xa, hơi lộ vẻ gian xảo: “Em hy vọng tôi trả lời theo số đông hay trả lời theo ý kiến của riêng tôi?”

Tống Hân Nghiên vừa hỏi câu kia thì lập tức hối hận, Thẩm Duệ là trưởng bối của cô, cô lại hỏi trưởng bối vấn đề riêng tư như thế, vừa không hợp vừa ngượng ngùng.

Cô vội vàng đứng lên, giả vờ mất trí nhớ, đưa tay quạt quạt: “Ôi nóng quá, vừa rồi cháu đã nói gì thế? Hôm nay nóng quá, nóng chết mất, cháu phải về nhà nằm điều hòa đây.”

Tay Thẩm Duệ nhanh như chớp, nắm chặt cổ tay cô, dùng lực một chút, Tống Hân Nghiên đã bị anh kéo ngồi lại ghế dài.

Cô kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt phượng hẹp dài có ý đùa cợt, đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Da đầu cô tê dại, lúc này cô mới nhận ra, đối với cô, Thẩm Duệ ngoài trừ tưởng bối thì cũng là một người đàn ông.

Hai người cách nhau quá gần, gần đến nỗi cô có thể đếm được lông mi của anh có bao nhiêu sợi, gần đến nỗi trong hơi thở cô ngập tràn hương thuốc lá trên người anh, còn hòa lẫn cả mùi hương kem cạo râu của đàn ông.

Khoảng cách này không phải khoảng cách an toàn của trưởng bối và hậu bối.

Tống Hân Nghiên cụp mắt, trốn tránh ánh mắt chăm chú của anh, cô bình tĩnh tránh qua một bên, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Vừa di chuyển cô mới nhận ra cổ tay mình vẫn bị anh nắm chặt, cô hơi dùng lực muốn rút tay mình ra.

Nhưng mà cô không được như mong đợi, bởi vì Thẩm Duệ không có ý định buông tay, ngược lại theo di chuyển của cô, anh bình tĩnh bao vây cô trong ngực mình với ghế dài.

Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, tai Tống Hân Nghiên bắt đầu đỏ lên, cô dùng lực, nhưng lại cảm nhận được anh tăng thêm sức, thậm chí cô còn cảm giác được ngón tay cái của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, cảm giác buồn bực xấu hổ khiến cô ngẩng đầu trừng mắt liếc anh.

Thẩm Duệ yên lặng nhìn cô, cô không thể nhìn ra điều gì đó trong đôi mắt phượng, bỗng tim cô đập nhanh hơn, cô cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên loãng hơn, hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn.

“Thẩm Duệ, chú buông tay ra!” Tống Hân Nghiên thẹn quá hóa giận, mặc kệ anh là trưởng bối mà gọi thẳng tên.

Vả lại nếu anh có bộ dạng trưởng bối thì sao có thể làm ra hành động hoang đường như thế.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Duệ nghe thấy cô gọi tên anh, cô vừa thẹn vừa giận, càng khiến anh hài lòng hơn lúc cô ngoan ngoãn gọi anh là “chú Tư chồng”.

Khóe môi anh cong lên, cười khẽ: “Không phải em hỏi tôi là đàn ông có để ý đến tấm màng kia không à?”

“…” Lúc nhắc tới vấn đề này, chỉ khiến cô càng thêm xấu hổ không thôi.

Dường như không thấy cô đang xấu hổ, Thẩm Duệ xích lại, lập tức kéo gần khoảng cách hai người, anh áp sát vào tai cô, nhìn thấy vành tai đỏ lên của cô, yết hầu trượt lên xuống, anh nói: “Nếu người đó là em, tôi không quan tâm.”

Tống Hân Nghiên bỗng mở to mắt, một giây sau, mọi giam cầm trên người biến mất, cô nhảy dựng lên giống như mông bị cháy, cách xa anh.

Thẩm Duệ cười khổ nhìn bộ dáng cô nhanh chóng cách xa mình.

Thẩm Duệ, đã chờ đợi năm năm rồi, lúc này mày còn gấp gáp gì chứ?.