Ta có tên mới, Ảnh Không.

(*Ảnh trong này là 影 màn đêm, cái bóng…)

Bởi vì giải thoát Phệ Hồn Thú một ngày kia, ta liền trở thành tội nhân của thiên địa, ta không thể tiếp tục xuất hiện trước mặt thế nhân, bằng không ta sẽ bị bắt giữ, tiếp nhận trừng phạt. Bởi vậy từ ngày đó, ta liền bắt đầu trải qua ngày tháng trốn trong bóng tối không thể gặp người, vì vậy ta liền tự giễu đổi tên cho mình, Ảnh Không.

Sau khi đi đến nhân giới, Phệ Hồn Thú cũng không theo ước hẹn thả Yên Trì ra. Ta nói rồi nó rất thông minh, nó lợi dụng tình cảm của ta với Yên Trì, bức ta thay nó làm điều ác, giúp nó thu thập linh hồn loài người đến bồi dưỡng thân thể bị thương của nó.

Ta dĩ nhiên kháng cự tổn thương loài người, nhưng một khi ta phản kháng nó, nó sẽ hiện ra linh hồn của Yên Trì, giày vò linh hồn Yên Trì trước mặt ta, khiến ta đau đến tột cùng*. (*Nguyên văn 痛不欲生 thống bất dục sinh: đau đến mức chết mà k được.)

Yên Trì chưa bao giờ mở mắt ra, nhưng lúc bị tra tấn, vẻ thống khổ trên mặt y rồi lại hiện lên chân thật. Trái tim ta giống như bị cắn nát, ta rốt cuộc thỏa hiệp, ta nói chỉ cần ngươi buông tha Yên Trì, ta cái gì cũng đồng ý với ngươi.

Phệ Hồn Thú nở nụ cười, nó nói, ngươi trước tiên đi tìm đến hồn phách của mười người cho ta ăn.

Ta nhìn linh hồn của Yên Trì bị thu hồi, sau khi chua xót nói không nên lời, lặng lẽ lẫn vào màn đêm.

Nó chỉ nói muốn hồn phách của mười người, cũng không nói muốn người nào, cho nên ta nhanh trí mà thu thập hồn phách của mười kẻ ác cho nó.

Sau khi nó thu được lợi, vô cùng vừa lòng, mà ta rồi lại đau đớn không thôi.

Bởi vì năm đó ta đã thề, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tổn thương đến nhân loại, trong cơ thể ta còn lưu lại cấm chế của Thiên Thích hạ xuống, ta cho dù giết mười kẻ ác, trừng phạt cũng sẽ giáng xuống người ta.

Những nhân loại kia, mỗi người vì ta chảy một giọt máu, trên người ta sẽ đau đớn giống như đao cắt ra một lỗ thủng. Bởi vậy, thứ ta học được đầu tiên sau khi trở lại nhân giới, chính là dùng thời gian ít nhất tốc độ nhanh nhất cùng với thủ đoạn gọn gàng nhất, giết người.

Dục vọng của Phệ Hồn Thú không ngừng không ngớt, nó bắt đầu không thỏa mãn với việc hấp thu hồn phách của nhân loại bình thường, yêu cầu ta mang tới hồn phách của người có linh lực cho nó. Ta không cách nào cự tuyệt, lấy dũng khí đi, lại một thân thương tổn trở về. Bởi vậy, chuyện thứ hai ta học khi trở lại nhân giới, học linh thuật cường đại, bảo vệ mình.

Ta mỗi một ngày đều trong giày vò vượt qua, cách một đoạn thời gian Phệ Hồn Thú sẽ thả hồn phách của Yên Trì ra, cho ta gặp mặt. Nhưng ta chỉ có thể nhìn, nhưng chạm không được, ôm không đến, Yên Trì cũng sẽ không tỉnh lại đến nhìn ta, cùng ta trò chuyện.

Gặp nhau không bằng không gặp, nhưng không thấy lại khó đè nén nhớ nhung.

Đời này, có yêu, có vui vẻ, cũng có đau đớn.

Nhớ nhung không được đáp lại, chờ đợi không có hy vọng, ta không biết ngày nào mới có thể cứu về Yên Trì, cũng không biết ngày nào mới có thể chấm dứt đoạn thời gian bị người áp bức này. Ta sắp hỏng mất, thứ duy nhất chống đỡ ta không ngã xuống, chính là hồn phách Yên Trì trước sau vẫn không mở mắt.

Tuy thường thấy hồn phách của Yên Trì, nhưng ta vẫn tĩnh mịch cô đơn. Ở lúc ngày vui ngày hội, ta chỉ có thể lẳng lặng uống rượu, nhìn hồn phách Yên Trì, nhớ tới phụ thân tại địa ngục Hoàng tuyền phương xa, nhớ lại ký ức giữa ta cùng Yên Trì. Khi nhìn đến quyến lữ* có cặp có đôi dắt tay nhau đi qua phố lớn phồn hoa, ta chỉ có thể hâm mộ nhìn xem, sau đó tiếp tục quay về làm cái bóng bị người giẫm đạp dưới chân.

(*Người yêu, tình nhân…)

Ngày qua ngày, năm qua năm. Linh lực của ta vì để tự bảo vệ mình mà tăng lên không ít, ta cũng ngoài ý muốn, luyện ra một vài bảo kiếm chỉ thuộc về duy nhất mình ta, nhưng những thành tích chói lóa này, cũng che giấu không được máu tanh phủ kín tay ta.

Những năm này, Phệ Hồn Thú càng kiêu ngạo, nó bắt đầu bất mãn chỉ với việc chỉ ăn linh hồn của nhân loại bình thường, thậm chí muốn ta đánh tới môn phái tu tiên, cướp lấy mệnh hồn của Chưởng môn. Ta không ngốc như vậy, còn biết rằng đạo hạnh của mình vẫn không đối phó được với những người linh lực cao thâm kia, để che mắt Phệ Hồn Thú, ta bắt đầu học được chuyện thứ ba khi trở lại nhân giới, lừa dối.

Ta điên cuồng luyện tập linh thuật, nâng cao uy lực của thuật che mắt (*chướng nhãn pháp), rốt cuộc có thể đạt tới trình độ dùng giả đánh tráo.

Cho nên thứ ta lấy cho Phệ Hồn Thú, cũng chỉ là đệ tử làm điều ác có linh lực tương tự, chỉ là dùng một chút thuật che mắt, khiến cho Phệ Hồn Thú tại thời khắc nuốt vào, cảm giác được trên linh hồn tràn ra linh lực dồi dào, nhưng trên thực tế sau khi vào bụng nó một lúc, những linh lực kia liền tan thành mây khói, trở thành bọt nước.

Đương nhiên, bất cứ việc gì cũng có chỗ lợi chỗ hại, ta vận dụng linh thuật này, cực kỳ tiêu hao linh lực cùng tinh thần lực, cho nên ta gần như cách mấy ngày, liền sẽ tinh thần mệt mỏi, tinh bì lực tẫn. Mỗi khi vào thời điểm này, ta đều sẽ lấy ra thạch anh đen đeo trước ngực, cẩn thận vuốt ve cùng ngắm nhìn, đó là thứ Yên Trì để lại cho ta, thời điểm không thấy được Yên Trì, ta đều dựa vào nó nhìn vật nhớ người.

Bao nhiêu năm trôi qua, ta vốn tưởng rằng đời này cứ như vậy đi xuống, ta gửi gắm vào việc nhìn ngắm linh hồn Yên Trì, Phệ Hồn Thú dùng việc ăn hồn phách để điều dưỡng làm vui, sau đó kiềm chế lẫn nhau, thẳng đến một ngày không thể tiếp tục kiềm chế nữa mới thôi.

Nhưng vận mệnh của ta cùng Yên Trì, cũng tại sau khi gặp gỡ những người kia, liền xảy ra thay đổi.