Anh Trên Trang Giấy

Chương 33: Ngoại truyện 2 Ngài Cá của Phó tiểu thư

1.

Vào một ngày cuối tuần nào đó, Phó Uyển Hòa nhìn di động, chợt nhớ ra mấy năm trước mình từng để lại một câu trả lời trong một topic trên app câu hỏi.

Phó Uyển Hòa đã không còn nhớ rõ nội dung câu hỏi, sau khi tải lại app, đăng nhập vào tài khoản cũ, lội mục lưu trữ ở tài khoản của mình.

Chẳng mất bao lâu đã tìm thấy.

Topic: “Ở bên người mình yêu thầm nhiều năm có cảm giác gì?”

Mà câu trả lời của cô là: “Hy vọng sau này có thể quay lại trả lời câu hỏi này.”

Phó Uyển Hòa mỉm cười, bắt đầu sửa lại câu trả lời, viết vài câu chuyện nhỏ từ khi họ yêu nhau đến giờ, viết rằng chàng trai mà cô thích tốt thế nào, viết những chuyện ngu ngốc mình từng làm trong những năm qua.

Trong phần trả lời, cô dùng tên Dư tiên sinh để thay thế cho tên thật của Dư Châu Dạ.

Dưới topic này có rất nhiều comment, Phó Uyển Hòa cũng không cho là câu trả lời của mình có thể gây nên sóng gió gì, hơn nữa cô còn trả lời nặc danh, không sợ lộ danh tính.

Cô nhìn lại đoạn văn mình vừa viết một lần nữa rồi vui vẻ đăng xuất.

2.

Mãi cho đến một ngày app câu hỏi không ngừng hiện lên thông báo có người like và comment, Phó Uyển Hòa mới ôm tâm trạng nghi ngờ mà đăng nhập vào app.

Cô đột nhiên phát hiện ra câu trả lời đã sửa lại của mình bị đẩy lên top, lượt like và comment đã hơn mười nghìn, còn được một số blogger nổi tiếng về tình yêu đăng lại câu trả lời của cô lên weibo của họ.

Phó Uyển Hòa khá là ngạc nhiên.

Cô không ngờ tự nhiên mình lại nổi như vậy.

3.

Tháng tư, cuối cùng Dư Châu Dạ cũng viết tác phẩm mới, nhưng do bận rộn cả tháng nên Phó Uyển Hòa không có thời gian để đọc.

Mãi cho đến khi tác phẩm này kết thúc, Phó Uyển Hòa mới có thời gian rảnh để coi thử.

Cô vô cùng mong chờ cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà Dư Châu Dạ viết như thế nào, tròn méo ra sao.

Nhấn vào tác phẩm, Phó Uyển Hòa phát hiện truyện này chỉ ngắn ngủn hai mươi chương.

Khó trách lại kết nhanh như vậy, Phó Uyển Hòa thầm nghĩ.

Cô thoát ra ngoài nhìn tên truyện, lập tức giật hết cả mình.

Tên truyện là

Trong đầu Phó Uyển Hòa bỗng xuất hiện một suy nghĩ khó tin, hít sâu một hơi, một lúc lâu sau cô mới nhấn vào tác phẩm bắt đầu đọc.

Phần mở đầu viết lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở buổi họp lớp, đến sự gặp gỡ của nhiều năm sau, rồi lại tới những chuyện đã xảy ra với bọn họ khi ở Thuận Thu, mà kết thúc là cảnh tượng ở lễ đường trong trường học.

Ban đầu là kinh ngạc, sau đó là hoài niệm và đến cuối cùng thì ánh mắt đã mơ hồ.

Đến cả chữ cô cũng không thấy rõ, Phó Uyển Hoà chớp chớp mắt cho đến khi tầm mắt rõ ràng hơn thì mới đọc tiếp.

Cách hành văn của Dư Châu Dạ rất tinh tế, hài hước vừa phải, tuyến tình cảm cũng vừa phải, thực ra cả tác phẩm đều được viết theo phong cách hài hước, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy buồn bã, xót xa.

Nếu như nội dung trước đó khiến Phó Uyển Hòa buồn muốn khóc, thì khi dòng cuối cùng của câu chuyện có thể khiến cô rơi nước mắt ngay lập tức.

Nội dung của đoạn kết:

Từ trước đến nay tính cách của Ngài Cá cực kỳ kiêu ngạo,

Cảm thấy mười năm nay thật tầm thường vô vị, chẳng có gì để lưu luyến, nhưng hiện tại,

Chú Cá kiêu ngạo không ai bì nổi này nguyện cúi đầu xưng thần vì Phó tiểu thư.

Hoàn chính văn.

Làm gì có ai lại đi ví mình với một con cá bao giờ, Phó Uyển Hòa vừa khóc vừa nghĩ.

4.

Cuối cùng, Dư Châu Dạ còn đăng lên weibo một đoạn:

[@Trầm Châu CZ: Rất nhiều năm trước, tôi từng nghĩ đời này sẽ chẳng có ai có thể điều khiển mọi cảm xúc và nhịp tim của tôi nhưng bây giờ đã có, thậm chí cô ấy còn khiến tôi viết được những câu chuyện tình lãng mạn.

Trước giờ tôi không viết ngôn tình, là bởi tôi không tin trên đời này lại có nhiều tình cảm mãnh liệt, cảm động lòng người đến vậy, cho nên tôi không viết được. Nhưng chính cô ấy đã cho tôi biết, rằng thích và yêu là thứ tình cảm như thế nào.

Cuối cùng, tôi muốn giải thích rõ một chuyện là tác phẩm này sẽ không được xuất bản, đây là câu chuyện của chúng tôi, tôi không hy vọng nó sẽ trở thành một món hàng sinh lời. Đồng thời tôi cũng mong mọi người có thể ước gì được nấy.]

Hầu như những ai là fan truyện đều biết họ thật của Trầm Châu, mà tên truyện lần này lại là Cá [1] và gì đó, cho nên mọi người đều tự nhiên đoán được sự thật đằng sau.

[1] Nguyên văn là Ngư, đồng âm với họ của Dư Châu Dạ.

[Tui còn nghĩ tại sao Trầm Châu đột nhiên viết ngôn tình, hóa ra là vậy hu hu hu…]

[Tui đã bảo rồi mà, gần đây Châu cứ quái quái sao á, chắc chắn là do tìm được chân ái rồi!]

[Không xuất bản ư?! Oh no tui rất thích truyện này, hic hic hic.jpg]

[Có khi nào… tui là người duy nhất khóc không? Do tui dễ khóc quá hay gì???]

[Hế lu lầu trên, đừng sợ, tui cũng khóc sml đây, khóc hết cả một bịch giấy ó]

[Còn tui nữa này, tui khóc xỉu luôn đó, tình cảm thầm lặng của Phó Tiểu Thư thật sự khiến tui cảm động lây]

Dưới comment của fan còn có comment của một người qua đường.

[Ê đợi đã, chẳng lẽ có mình tui thấy cái tình tiết này khá giống với một câu trả lời topic về yêu thầm trên app câu hỏi sao?]

Comment này được đưa ra cũng có không ít người vào hùa theo.

[Đờ mờ, giống thật luôn]

[Cho nên, Trầm Châu đạo văn ư?]

[Quả thật giống y chang luôn nè!]

[Ở đâu đấy? Để tui qua ngó]

Phó Uyển Hòa, người vẫn luôn chú ý đến mọi động tĩnh liên quan đến Dư Châu Dạ, nhanh chóng nhấn vào câu trả lời bổ sung thêm một câu:

“Anh ấy không đạo văn, Dư tiên sinh = Cá.”

Câu trả lời này vốn đã hot, lại thêm độ nổi tiếng của Trầm Châu đã được cộng đồng mạng lan truyền rầm rộ, từ nghi ngờ tác phẩm này đạo văn đến ca tụng tình yêu đẹp của họ, cả quá trình chỉ ngẳn ngủn vài ngày.

[Em xin lỗi vì trước đó nghi ngờ Trầm Châu đạo văn, chồng ơi em yêu anh!]

[Cho nên người này là cô gái đã yêu thầm Trầm Châu nhiều năm, cuối cùng đã cùng Trầm Châu ở bên nhau, Trầm Châu còn vì cô ấy mà viết truyện ngôn tình ó hỏ?]

[Lầu trên ei bạn nói đúng rồi đấy]

[… Ôi câu chuyện yêu đương chốn thần tiên gì đây. Tui đi tìm một người để yêu thầm đây!]

[Tui cũng muốn, nhưng yêu thầm người ta mười năm tui không làm được hu hu hu…]

Lúc này, Phó Uyển Hòa, người không nghĩ rằng Dư Châu Dạ biết chuyện này, đang ung dung đọc sách xuất bản , nhưng thực ra Dư Châu Dạ đã nghe thấy chuyện này từ lão Vương từ lâu, còn tự đi tải app câu hỏi kia về, đọc câu trả lời nằm top của Phó Uyển Hòa.

Chốt lại một câu: Kẻ cắp gặp bà già.

5.

Vào một buổi chiều mấy ngày sau đó, Phó Uyển Hòa nhận được tin nhắn wechat của Tăng Đình Đình và Ôn Hành gần như cùng một lúc. Trùng hợp là, bọn họ đều gửi một bức ảnh chụp màn hình một comment trên weibo của Dư Châu Dạ.

Trong phần comment ở bài đăng của Dư Châu Dạ có một comment lượt like cực cao, được đông đảo cộng động mạng đồng tình:

“Không phải ai cũng có thể trở thành Phó tiểu thư ước gì được nấy, cũng không phải chàng trai nào cũng thâm tình giống Dư tiên sinh, càng không phải ai yêu thầm cũng có một cái kết đẹp như Dư tiên sinh và Phó tiểu thư.”

Phó Uyển Hòa khẽ chớp khóe mắt cay cay.

“Đang xem gì thế? Giọng Dư Châu Dạ vang lên từ phía sau.

Phó Uyển Hòa quay đầu lại, mỉm cười rồi lắc đầu, “Không có gì.”

Bọn họ thật may mắn, cô nghĩ.