9

Cảm thấy có lỗi, tôi nhẹ nhàng nói: “Xuống xe đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng”.

Lục Diệp háo hức đi theo tôi, vừa đi vừa nói.

"Tô Đường Đường nói với em rằng mẹ em đã bắt chị rời xa em."

Tôi kiên nhẫn hỏi em ấy: “Vậy em muốn làm gì?”

Mối quan hệ huyết thống, làm sao có thể thua quan hệ tình cảm.

Lục Diệp kiềm chế biểu cảm của mình, lần đầu tiên nói chuyện nghiêm túc với tôi về việc em ấy đã sống như thế nào trong ba năm qua.

Khi tôi làm việc chăm chỉ, em ấy cũng làm việc chăm chỉ.

Lục Diệp giọng trầm thấp khàn khàn, "Em đã tiếp quản đại bộ phận công việc của gia tộc, không ai có thể ngăn cản chúng ta."

Người đàn ông trước mặt tôi đã mất đi sự non dạ và bốc đồng, trở nên điềm tĩnh và đáng tin.

Khi những người khác nhìn thấy em ấy, họ phải tôn trọng gọi em là Lục Tổng.

Đây là cảm giác trực quan nhất của tôi rằng Lục Diệp đã trưởng thành.

"Chị, chị thực sự có thể thử dựa vào em."

Câu này vừa nói ra, tôi tự nhiên muốn khóc.

Tôi đã chờ đợi câu nói này rất lâu rồi.

Đã lâu đến mức tôi nghĩ rằng tôi và Lục Diệp không có cơ hội nào nữa.

“Đừng khóc, lớp trang điểm của chị nhoè hết rồi nè.” Lục Diệp vụng về dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho tôi, nhưng điều đó lại càng khiến tôi khóc to hơn.

Những bất bình và khó chịu kìm nén từ lâu, cảm giác tội lỗi khi được ra nước ngoài ba năm, đồng loạt bộc phát.

Lục Diệp ôm tôi thật chặt, lớp trang điểm của tôi làm bẩn bộ vest của em ấy.

Sau khi tôi trút giận xong, em ấy thận trọng hỏi: “Chị không hỏi về Tống Lệ sao?”

"Tống Lệ? Thế thân à?" Tôi lấy khăn giấy lau nước mắt, nhàn nhạt hỏi em ấy.

Lục Diệp ngay lập tức hoảng sợ.

Em ấy nắm lấy tay tôi, đang muốn bắt đầu giải thích, sau khi nhìn thấy nụ cười trong mắt tôi, mới định thần lại, “Chị vẫn luôn biết sao?”

Tôi cố nén cười và gật đầu.

Em ấy đột nhiên nở nụ cười, "Chị biết rồi, nhưng em vẫn muốn giải thích."

Lục Diệp nói rằng ngay sau khi tôi rời khỏi Trung Quốc, một người đàn ông đã cứu bà Lục khỏi tử thần.

Ông ta từng đắc tội với bọn xã hội đen địa phương, sợ rằng sau khi ông ta chết, đứa con gái mất cha mất mẹ của ông ta sẽ bị trả thù.

Vì vậy, ông ta đã viết một lá thư, nhờ bà Lục chăm sóc con bé.

Đó là cách Tống Lệ đến nhà họ Lục.

Cô ấy xinh đẹp, ăn nói ngọt ngào nên sớm được lòng bà Lục.

Vào thời điểm đó, Lục Diệp bận rộn với công việc của công ty, em ấy cũng vừa phải đối phó với những buổi xem mắt của bà Lục.

Tống Lệ là người chủ động trước.

Cô ấy đã thỏa thuận với em ấy rằng Lục Diệp sẽ dành nguồn lực để đưa cô ấy vào giới giải trí, còn cô ấy sẽ ngăn hoa đào cho Lục Diệp.

Mọi chuyện dần thay đổi khi Tống Lệ thấy bức ảnh của tôi trong ví Lục Diệp.

Lông mày và mắt của tôi cong cong, khi tôi cười, mắt của tôi rất giống cô ấy.

Kể từ đó, Tống Lệ bắt đầu bắt chước tôi một cách vô tình hay cố ý trước mặt Lục Diệp.

Em ấy thậm chí còn tung tin rằng mình là người độc thân, điều này đã khơi dậy sự tò mò của những người khác.

"Vậy tại sao chị không hỏi em?"

Lục Diệp phát ra một giọng khàn hiếm thấy, ngượng ngùng tránh ánh mắt trêu chọc của tôi.

"Lúc chị mất liên lạc, em rất ghét chị. Nhưng sau này em nghĩ, nếu có người liên lạc với chị, nói về tình hình gần đây của em, nói là em tìm được người thay thế thì chị có tức giận đến mức quay về trong một đêm để mắng em không. "

Lục Diệp đau lòng nhìn tôi chằm chằm, "Sao chị không giận? Sao chị không trở về bên em?

Em đã chờ đợi rất lâu, từ việc muốn chị phải nấu ăn cho em cả đời, đến việc có thể tha thứ cho chị chỉ bằng một lời nói, nhưng cuối cùng, em không thể chịu đựng được nữa, em đã thay rất nhiều số để gọi cho chị, nhưng chị không bắt máy. "

Tôi ngượng ngùng sờ mũi.

Lần đầu tiên ra nước ngoài, tôi không quen thuộc với nơi này nên tôi suýt bị lừa hết tiền.

Sau đó, miễn là số lạ, tôi đều cúp máy và chặn số.

Bộ dạng em ấy rất đáng thương, tôi khẽ vuốt mặt em ấy “Sau này chị sẽ không như vậy nữa.”

Lục Diệp cúi đầu và trìu mến cọ vào lòng bàn tay tôi:

"Chị, em rất sạch. Chị đừng bỏ em mà, được không?"

Tôi không trả lời.

Tất cả sự tự tin của tôi đã mất hết khi chiến đấu với suy nghĩ của chính mình về khoảng cách giữa tôi và em ấy vào ba năm trước.

Ba năm sau, tôi bị ôm trong một vòng tay mạnh mẽ và chỉ muốn thoát ra.

Lục Diệp cuối cùng đã nhận ra sự lo lắng của tôi.

Em nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay tôi, "Ba năm trước, chị từng bước một đến gần em, bây giờ để em từng bước một đi về phía chị."

10

Chu Diên gọi điện cho tôi: “Kiều Y, em có thể qua đây tiếp tục quay phim không?”

Tôi muốn trả lời, nhưng tôi loạng choạng sau khi bước được vài bước.

Lục Diệp vội vàng bế tôi lên xe bảo mẫu, cởi giày cho tôi và thấy mắt cá chân của tôi bầm tím.

Tôi nghĩ mình vẫn có thể kiên trì, vì vậy tôi nói với Chu Diên, "Để em xử lý vết thương xong sẽ qua ạ."

Tôi chưa bao giờ là một người khó tính.

Mấy năm nay tôi lăn lộn với web drama, quay cảnh võ thuật thì bị ngã, bị thương, thậm chí có lúc đạo diễn chịu không nổi bảo tôi nghỉ ngơi trước, nhưng tôi vẫn nghiến răng tiếp tục quay.

Thiết bị quay phim và ánh sáng của đoàn phim đều là thuê, diễn viên đều là sinh viên nên không thể đến hàng ngày, nếu tôi trì hoãn ở đây thì chi phí của đoàn phim sẽ tăng gấp đôi.

Trong ngành mà phải tranh giành từng lời thoại, tất cả những gì tôi có thể làm là nỗ lực gấp trăm lần, nghìn lần.

Không ngờ, Lục Diệp đột nhiên giật lấy điện thoại của tôi, "Giám đốc Chu, Kiều Kiều bị bong gân mắt cá chân, chúng ta quay cảnh khác trước đi."

Tôi mở to mắt và muốn nói rằng tôi vẫn có thể gắng gượng, không sao cả.

Lục Diệp dùng một tay ngăn cản sự vùng vẫy của tôi, ấn mạnh vào vết bầm tím trên mắt cá chân của tôi.

Tôi đau đớn đến mức không thể nói nên lời.

Chu Diên vui vẻ đồng ý, "Lời của Lục tổng là sắc lệnh hoàng gia. Dù sao Tống Lệ cũng là do anh nhét vào, tôi sẽ quay cảnh của người khác trước."

Cười chế.t.

Có vẻ như Chu Diên thực sự có rất nhiều ý kiến về Tống Lệ, anh ấy sẽ chế giễu cô ấy bất cứ khi nào có cơ hội.

Trợ lý mang dầu thuốc đến, nhìn vết bầm với đôi mắt đỏ hoe, "Tống Lệ này thật là..."

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Diệp, lời định thốt ra đột nhiên bị mắc kẹt.

Lục Diệp cầm lấy dầu thuốc, đổ vào lòng bàn tay xoa xoa, "Nói đi."

Người trợ lý nhìn tôi cầu cứu.

Tôi lắc đầu với cô ấy, để cô ấy rời đi một cách cẩn trọng.

"Thực ra cũng không có gì to tát. "

Bàn tay to lớn của Lục Diệp bao lấy mắt cá chân tôi, nhẹ nhàng xoa những vết bầm tím.

Tôi rít lên và ngắt quãng kể lại những gì đã xảy ra trên phim trường.

Lục Diệp chăm chú lắng nghe, cuối cùng em ấy lau tay và giúp tôi đi giày.

"Em sẽ lo liệu, chị đừng lo nhé."

Tôi gật đầu, nhào vào trong lòng em ấy, ôm thật chặt: “Ôm.”

Đây là điều tôi đã muốn làm kể từ khi trở về.

Cái ôm ấm áp quen thuộc, như thể mọi thứ tôi làm đều sẽ được bao dung và chấp nhận.

Lục Diệp sững sờ giơ hai tay lên, sau khi hoàn hồn, em ấy mỉm cười và ôm lưng tôi.

"Được, em sẽ ôm chị cả đời."

11

Tôi không biết Lục Diệp đã nói gì, nhưng tối hôm đó Tống Lệ gọi điện cho tôi liên tục.

Cô ta hét lên một cách cuồng loạn, đầy phẫn uất.

"Tô Kiều Y, cô đã nói gì với anh Diệp? Làm sao anh ấy lại cắt tài nguyên của tôi và đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lục!

Cô đã ra nước ngoài, sao không ở đó cả đời, sao lại quay về phá hoại tình cảm của người khác! "

Hóa ra sau khi Lục Diệp trở về, em ấy đã mạnh tay cắt đứt liên lạc với Tống Lệ.

Em ấy cũng thanh minh rằng Tống Lệ chỉ là con gái của ân nhân nhà họ Lục, và em ấy luôn coi cô như em gái.

Những người trong giới giải trí đã ngứa mắt cô ta từ lâu, nhìn thấy Tống Lệ sa sút, họ sẽ trả thù và gây rắc rối cho cô ấy.

Sau đó, Tống Lệ mới nhận ra cô ấy đã làm mất lòng nhiều người khi dựa vào danh tiếng của Lục Diệp để tác oai tác quái.

Không có sự bảo vệ của Lục Diệp, cô chẳng là cái thá gì cả.

Tôi cau mày và cúp điện thoại.

Tiện tay chặn luôn số.

Thực sự không nên trả lời các cuộc gọi từ người lạ, nếu không mình sẽ mất tiền hoặc làm hỏng tâm trạng.

Sau khi tôi hồi phục sức khỏe và trở lại đoàn làm phim, tôi phát hiện ra rằng diễn viên đóng vai Lâm Thư Nhạc đã thay đổi.

Chu Diên tràn đầy vui mừng, "Lục tổng sáng suốt, cuối cùng cũng không phải bị Tống Lệ hành hạ nữa."

Diễn viên mới rất năng động, khi cô ấy mới nhìn thấy tôi, cô ấy đã đến bắt chuyện với tôi bằng kịch bản.

Cô ấy rất dễ dạy bảo.

Với vẻ ngoài ngoan ngoãn và dễ thương, cô ấy có thể diễn suôn sẻ sự kiêu ngạo và độc đoán của Lâm Thư Nhạc dưới ống kính.

Cảnh diễn đầu tiên nhanh chóng kết thúc.

Ngay khi Chu Diên gọi cắt, cô ấy vội vàng chạy tới, đỡ tôi từ dưới đất lên và liên tục xin lỗi:

"Chị Tô, thật xin lỗi! Chị vất vả rồi!"

Tôi mỉm cười lắc đầu: "Không sao, em làm rất tốt."

Cô gái nhỏ ngay lập tức trở nên xấu hổ và đỏ mặt.

Quá trình quay phim diễn ra rất suôn sẻ.

Lục Diệp lấy cớ sợ tôi ngày đêm ngược xuôi, không tự lo cho bản thân được nên dọn đồ vào sống trong nhà của tôi.

Tôi:"……"

Nhìn Lục Diệp làm nũng với tôi bằng cặp mắt lấp lánh, tôi sững sờ đồng ý.

Đúng là cái đẹp làm mờ con mắt.

Lục Diệp ngày càng trở nên đeo bám.

Trước khi ra ngoài, em ấy sẽ luôn cố ý hay vô ý mang theo chiếc khuy mà tôi làm cho anh ấy.

Sau khi về nhà, tôi lủi thủi vào bếp nấu bún nước lèo cho bữa tối.

Em ấy sẽ cùng tôi ngồi trên ghế sofa để xem những bộ phim kinh điển vào những ngày mưa.

Nếu tôi thích, em sẽ cùng tôi dạo chợ đêm ăn vặt.

Dù không hứng thú nhưng em ấy chưa bao giờ từ chối tôi.

Tôi biết, Lục Diệp yêu tôi theo cách riêng của em ấy.

Chị đã thấy tất cả sự hy sinh của em.

Chị cũng muốn trao tất cả tình yêu của chị cho em.

12

Vào một ngày nghỉ ngơi hiếm hoi, Lục Diệp đeo kính gọng vàng và đang lật xem bản kế hoạch.

Tôi ung dung nằm trên đùi anh, ghi chép vào kịch bản.

Lục Diệp đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Đầu dây bên kia nói rằng bà Lục không khỏe và phải nhập viện.

Tôi còn sợ hơn em ấy, tôi bật dậy giục Lục Diệp mau đến bệnh viện.

Em ấy bình tĩnh khép lại văn kiện, thở dài nói: "Chị nghỉ ngơi thật tốt, em đi thăm một chút sẽ trở lại."

Phản ứng của Lục Diệp thực sự không bình thường.

Tôi liên tưởng đến điều gì đó, bí mật đi theo em ấy và bắt taxi đến bệnh viện.

Ngang qua cửa, tôi nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội bên trong.

"Mẹ, lần nào mẹ cũng dọa con nhập viện, mẹ còn giở trò này đến bao giờ?"

Bà Lục nghẹn ngào nói: "Mẹ là mẹ của con, mẹ sẽ không làm tổn thương con, A Diệp, Tô Kiều Y thật sự không xứng với con, con nên chia tay với con bé đi!"

Tống Lệ cũng nghẹn ngào thuyết phục: "Anh Diệp, anh chỉ cần hứa, đừng làm dì Lục tức giận..."

Tôi từ từ ngồi xổm xuống, suy nghĩ vu vơ.

Có phải lại như trước kia một lần nữa?

Chúng tôi có phải kết thúc như vậy một lần nữa?

Giọng Lục Diệp kiên quyết dứt khoát: "Mẹ, con yêu Kiều Y, con sẽ không bao giờ buông tay chị ấy."

"Khi con còn nhỏ, mẹ đã dạy con phải chiến đấu vì bất cứ điều gì con muốn, nhưng tại sao bây giờ mẹ lại muốn con thỏa hiệp? Con là con trai của mẹ, không phải thuộc hạ của mẹ."

Bà Lục hiếm khi im lặng, "Mẹ làm vậy là vì lợi ích của con..."

Lục Diệp cắt ngang với một lời chế nhạo, "Nếu đó là vì lợi ích của con, thì mẹ nên ủng hộ quyết định của con thay vì bắt con phải đưa ra quyết định mà mẹ muốn."

Anh dịu giọng, "Mẹ, chị ấy là tình yêu duy nhất trong đời con, con muốn nhận được lời chúc phúc của mẹ."

Có một sự im lặng kéo dài trong phòng bệnh.

Bà Lục cuối cùng cũng lựa chọn thỏa hiệp, "Thằng bé cứng đầu, mẹ không thể kiểm soát con nữa. Nếu con có thời gian, đưa Tô Kiều Y về nhà, cũng đã đến lúc bố con gặp con bé. "

Lúc cánh cửa được mở ra.

Khi Lục Diệp nhìn thấy tôi, em ấy sửng sốt.

Tôi cắn chặt môi và ôm em ấy thật chặt.

Lần này, không ai có thể ngăn chúng tôi được nữa.

13

Thời điểm Lục Diệp đến trường quay tìm tôi, em ấy bị chụp ảnh.

Một video làm mạng xã hội bùng nổ. Đưa thẳng tên của chúng tôi lên hot search.

#LụcDiệpTôKiềuY#

#ChịGáiCúnConCP#

#Chị, em rất sạch. Chị đừng bỏ em mà, được không?#

Cư dân mạng la hét ầm ĩ.

Cũng có một số người ngấm ngầm cười nhạo, nhưng bị bác bỏ đến mức không nói lại được.

Lục Diệp đã tức giận đến mức em ấy xem các bình luận tiêu cực và bác bỏ từng người một.

"Mắc địch! Giả làm thế thân nhưng chẳng ra cái gì! Tự cô ta thổi phồng!"

"Bạch Nguyệt Quang hóa thành hạt gạo trắng? Không sao, sao lại mù quáng chửi, ăn no chưa?"

"Vì cái gì không cho Y Y tài nguyên? Là bởi vì tôi không thích sao? Tôi chỉ đến đón cô ấy, chẳng lẽ tôi lại bắt chị ấy đóng phim sao?"

"À, vâng, vâng, tôi là một con chó con, chó con của chị Y Y."

Tôi cười xoa xoa khuôn mặt em ấy, vẫn trẻ con như ngày nào.

Ngày cầu hôn, Lục Diệp cầm hoa hồng đến đón tôi.

Một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ được lấy ra trong bó hoa.

Đây rõ ràng là một màn cầu hôn nhàm chán, nhưng tôi không thể không đỏ mắt.

Lục Diệp thận trọng nhìn tôi, "Chúng ta kết hôn nhé?"

Pháo hoa từ xa bay lên bầu trời, bùng nổ với màu sắc rực rỡ.

Ánh mắt của Lục Diệp nóng bỏng và chân thành chẳng khác ba năm trước.

Tôi bật khóc, "Được."

Tôi đưa Lục Diệp đến gặp trưởng cô nhi viện.

Bà ấy đã già rồi, cúi xuống nhìn Lục Diệp một cách cẩn thận, hài lòng vỗ nhẹ vào tay em ấy.

"Một chàng trai tốt."

Trưởng cô nhi viện kể cho Lục Diệp nghe rất nhiều hồi tôi còn nhỏ, nói rằng tôi luôn hung hăng và thích ganh đua.

Nhưng bên trong, tôi vẫn là một cô bé có lòng tự trọng thấp và rất nhạy cảm, nửa đêm sẽ khóc vì bị bố mẹ bỏ rơi.

Lục Diệp chăm chú lắng nghe, đau lòng chạm vào tóc tôi sau khi trở về nhà.

"Mọi chuyện đều là quá khứ rồi."

Thật vậy, tất cả đã kết thúc.

Tôi nhắm mắt và ôm em ấy thật chặt.

Quá khứ dù có gập ghềnh, nhưng may mắn thay, tương lai sẽ bằng phẳng.

Sau vài ngày, chúng tôi đã đưa ra thông báo chính thức.

@Lục Diệp: Chị là duy nhất trong cuộc đời em, mãi mãi bên nhau nhé.

@Tô Kiều Y V: Sau này mong được chiếu cố!

Hình ảnh hai bàn tay nắm chặt và tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi.

Cư dân mạng ngay lập tức bùng nổ.

Lục Diệp tắt điện thoại, cúi người hôn lên khóe môi tôi, "Chị yêu, hôn em."

Tại sao em ấy cứ như một con chó con, hôn và cắn cùng một lúc?

Tôi cười đẩy em ấy ra: “Lục Diệp, bây giờ là ban ngày rồi!”

Em nhanh chóng kéo rèm cửa lại, "Chị xem, trời sắp tối rồi."

Được rồi…

[Hoàn toàn văn.]