Có lẽ là sống thê thảm quá, ông trời cũng thấy thương cậu, cho cậu làm lại từ đầu.

Nhà Doãn Thường Lăng cách trường một quãng tương đối, thường ngày đều có tài xế đưa đón, lần này về sớm đương nhiên là chẳng có ai cả.

Nhưng cậu có tiền mà, vậy nên người có thể nằm thì chả chịu ngồi bèn lựa chọn gọi taxi.

Dọc đường đi tâm tình thấp thỏm khôn cùng, kiếp trước họ làm ầm làm ĩ đến mức không thèm nhìn mặt nhau, tính thử ít nhất cũng hơn mười năm không gặp rồi.

Lúc đó có gặp lại, hai cụ đều qua đời cả rồi, hối hận cũng vô dụng.

Thời gian trôi nhanh hơn tưởng tượng nhiều, khi Doãn Thường Lăng đứng ở cổng nhà mình, nhất thời hơi luống cuống.

“Cậu Doãn? Sao cậu lại về sớm thế này?” Cô ra cổng vứt rác đã làm dịu nỗi căng thẳng này.

Doãn Thường Lăng mỉm cười, “Bị thương nhẹ, thầy cho cháu về trước.”