“Không thích à?” Doãn Thường Lăng hỏi.

“Sao lại không thích? Ấy! Quản gia Lưu, mang chìa khoá cổng với chìa khoá phòng ngủ của tôi lại đây, vâng, dùng gấp ạ.” Giả Dị Gia lắc đầu như trống bỏi, vội vàng gọi điện thoại, quản gia của cậu ta đứng chờ ngay ở cửa, chỉ trong một phút đã mang cả hai cái chìa khoá đến.

Giả Dị Gia treo ngay móc chìa khoá vào, sau đó đeo vào quần mình, lắc lắc, “Đẹp không?”

Vương Đông Kỳ liếc nhìn, nói: “Làm từ vàng ròng và ngọc tốt, chế tác thủ công chắc đáng giá gần một trăm nghìn tệ đúng không?”

“Vãi!” Giả Dị Gia ngừng lắc ngay lập tức, “Người anh em à, dù giàu nhưng tôi vẫn muốn hỏi phát, tại sao lại mua quà như thế cho tôi?”

Doãn Thường Lăng hơi ngạc nhiên, “Mấy ngày trước lúc tôi đang ăn trưa, cậu cứ nhìn chằm chằm vào bát đũa của tôi, tôi còn tưởng cậu sẽ thích, đầu năm nay có sở thích gì kỳ quái đều là chuyện thường, bọn tôi sẽ không kỳ thị cậu đâu.”

Giả Dị Gia: “???” Không phải, tôi đâu có.

Vương Đông Kỳ: “Ha ha ha ha ha ha ha…”

Bách Vụ Thanh bị ghẻ lạnh đứng bên cạnh: “…” Yếu ớt đáng thương lại bất lực, tại sao cậu ấy không chơi cùng mình???

Đổng Hãn: “…” Cậu ta không thích mình thật???