Ký ức về thời cấp ba của Doãn Thường Lăng gần như bằng không, có thể là bởi vì kiếp trước cậu vẫn luôn cố gắng quên sạch chúng, dẫu sao thì đoạn ký ức này đã giày vò cậu lúc ấy quá mức rồi, không ngờ đến lúc dùng tới, thật sự là quên sạch bách luôn.

Với sự giúp đỡ của bạn cùng lớp, Doãn Thường Lăng tìm đến chỗ ngồi của mình, là góc ở hàng cuối cùng, bên cạnh chính là chỗ ngồi của Đổng Hãn, chỗ này vốn thuộc về học sinh kém, Doãn Thường Lăng không học dốt, ngược lại thành tích còn nằm trong top 10 ở lớp.

Lý do ngồi ở đây cũ rích, vì thích Đổng Hãn, cộng thêm việc trong lòng mơ tưởng gần quan được lộc, vậy nên cậu xin giáo viên cho ngồi ở đây, có điều nếu đã không còn thích nữa, vậy bỏ thời gian tìm giáo viên đổi lên đằng trước.