Nhà?

Ở chung?

Tin tức này quá lớn rồi, bọn họ ở chung khi nào?

Tại sao chủ tịch lại nói chuyện dịu dàng như vậy?

“Vậy anh vui không?”

Mọi người vểnh tai nghe câu trả lời của chủ tịch, mắt anh chứa ý cười: “Lần sau không được làm như vậy nữa.”

Thẩm Niên vui vẻ, đưa dao cho anh, thúc giục: “Anh mau cắt bánh đi.”

Bánh kem bơ màu xanh được trang trí thêm hoa rất đẹp, Đường Thừa Tuyên cầm dao cắt bánh. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, anh cắt một phần cho Thẩm Niên, nói với những người khác: “Còn lại mọi người tự chia, buổi tối mời mọi người ăn cơm.”

“Thật tốt quá.”

Mọi người lập tức hoan hô, bầu không khí thoải mái hơn hẳn. Mặt một vài người thích nhằm vào Thẩm Niên xanh mét, Sử Vĩnh Tình thở phào, may mắn không trêu chọc cô.

Đường Thừa Tuyên ôm eo Thẩm Niên đi vào văn phòng, cô tựa vào bàn của anh: “Lúc anh mới đến nghiêm túc như vậy làm gì, khiến mọi người thấy sợ hãi.”

Cô đưa bánh kem cho Đường Thừa Tuyên: “Cầm lấy.”

Đường Thừa Tuyên không thích đồ ngọt, phần bánh ngọt này là cắt cho Thẩm Niên, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Niên đã lấy điện thoại ra chụp ảnh anh.

Đường Thừa Tuyên đội mũ sinh nhật rất buồn cười, quả thật có thể khiến cô cười cả một năm.

Nhóm nhân viên đã bị đổ gục bởi nhan sắc của Đường Thừa Tuyên, không biết ai đã phát vòng bạn bè ảnh chủ tịch đội mũ sinh nhật.

Ảnh chụp là người đàn ông cao lớn, vẻ mặt mờ mịt nhìn ống kính, tay còn cầm bánh kem. Dường như anh không hề nghĩ rằng có người chụp lại khoảnh khắc đó.

“Trời ơi, chủ tịch thật đáng yêu.”

“Hu hu ngọt quá, đáng tiếc tôi không ở đó.”

“Lúc anh ấy mới đến nhìn như muốn ăn thịt người, suýt chút nữa hù chết tôi, kết quả nhìn thấy Thẩm Niên thì thay đổi sắc mặt ngay lập tức? Gì vậy? Có hai nhân cách sao?”

“Bỗng nhiên tôi cảm thấy hai người họ quen nhau lâu rồi, đoán không trước trước khi Thẩm Niên đến, họ đã…”

Mấy chị em của Bộ Đồng Đồng ban đầu muốn lôi kéo mọi người ghét Thẩm Niên, không ngờ hai bọn họ đã ở chung với nhau, vì vậy âm dương quái khí xen vào: “Có phải bạn gái hay không còn chưa chắc đâu.”

Dù sao mọi người đều có thành kiến với mối quan hệ giữa chủ tịch và thư ký.

Đương nhiên Thẩm Niên cũng biết điều này, nhưng cô luôn không để ý đến mấy lời đồn.

Đường Thừa Tuyên đánh giá bánh kem, rồi lại nhìn văn phòng của mình, trên trần có rất nhiều bong bóng, nhìn rất lãng mạn, anh cong môi: “Đây là bất ngờ dành cho anh? Quà đâu?”

Thẩm Niên bất ngờ vì anh chủ động đòi quà: “Để trên giường, buổi tối anh về sẽ biết.”

Đường Thừa Tuyên đoán là quần áo hoặc nước hoa.

Nhưng cũng có khi năm nay Thẩm Niên thú vị hơn, cho anh một bất ngờ nữa.

Cảm giác mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất, anh cầm bánh kem lên, từ trước đến giờ anh nghĩ mình không quan tâm đến những chuyện như thế này, nhưng hôm nay không giống vậy.

Trên đảo hoang cằn cỗi, nay bỗng xuất hiện một làn gió mới.

Đường Thừa Tuyên ăn một miếng, Thẩm Niên nhân lúc anh không chú ý, hôn anh một cái.

“Lại không ngoan.”

Cô lè lưỡi: “Không phải chỉ hôn một cái thôi sao? Em còn dám làm chuyện quá phận hơn đó.”

Anh nhíu mày, ánh mắt đen tối: “Ví dụ như?”

“Lần trói anh đó, muốn làm gì thì làm.” Thẩm Niên bắt đầu quang minh chính đại trêu chọc anh: “Nhưng anh sẽ không dám làm gì ở đây.”

Cô cười rất quyến rũ, con mắt dính chặt vào người anh.

Tiểu yêu tinh.

Đường Thừa Tuyên: “Em quên văn phòng còn có phòng ngủ sao?”

“Hả?” Thẩm Niên không ngờ Đường Thừa Tuyên sẽ nói vậy.

Anh đi đóng cửa, sau đó đi về phía cô, Thẩm Niên vẫn cố không nhận thua, nghĩ thầm, không sao đâu, anh sẽ không làm gì đâu.

Người da mặt mỏng như Đường Thừa Tuyên mà làm chuyện đó thì có lẽ mai mặt trời sẽ mọc hướng Tây.

Cô cúi đầu nhìn đôi giày da đang tới gần mình, Thẩm Niên ngẩn ngơ, ánh mắt dừng ở mắt cá chân của anh.

Người kia bỗng sáp lại gần, Thẩm Niên bị hormone độc nhất trên người anh làm cho không thở nổi, Đường Thừa Tuyên ôm cô nằm xuống sô pha, Thẩm Niên bỗng nói một câu: “Văn phòng không cách âm!”

Nói xong cô cắn môi, nữ lưu manh nay đã đỏ mặt.

“Anh quên mất giọng của tiểu Niên Niên nhà mình rất lớn.”

Câu nói của anh lọt vào tai cô, đây là lần đầu tiên Đường Thừa Tuyên đùa giỡn như vậy ở công ty, mặt Thẩm Niên đỏ bừng.

Đường Thừa Tuyên vươn ngón giữa để trên môi cô: “Như vậy thì sao?”

Miệng cô bị ngón tay anh chặn lại, không phát rõ ra tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt lên án nhìn anh.

Mặt người dạ thú! Dám nghĩ ra cách này.

Cô nhìn vào phòng nghỉ, tưởng tượng đến cảnh đó, mặt càng đỏ hơn.

Nhưng Đường Thừa Tuyên lại buông lỏng cô ra: “Còn dám không? Hả?”

“Anh lưu manh.”

“Anh lưu manh? Là ai gợi ra trước?” Đường Thừa Tuyên vỗ mông cô coi như trừng phạt: “Ở công ty thì ngoan chút, đừng để anh phạt.”

Thẩm Niên đứng dậy, cô không chịu nổi bầu không khí này, nhưng Đường Thừa Tuyên lại cố tình ngồi trên ghế ra, thờ ơ lấy khăn ra lau bơ trên mặt: “Thư ký Thẩm, báo cáo hạng mục gần đây với tôi.”

Thẩm Niên ho khan, nhẫn nhịn báo cáo với anh.

Sau khi nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy đối phương có ý chê cười mình. Hôm nay cô mất hết thể diện, đều là tại Đường Thừa Tuyên cả!

Thì ra người văn nhã lại bại hoại hơn cô tưởng, bạn cho rằng có thể tùy ý chạm vào điểm mấu chốt của người ta, nhưng có ngày, người ta sẽ ăn sạch bạn, đến xương cũng không còn.

“Chủ tịch, vậy tôi đi trước nhé.”

Cảm thấy bản thân giống như chạy trốn, Thẩm Niên quay lại nhìn, thấy người đàn ông thối kia đang nghiêm túc xem văn kiện.

À, đừng tưởng như vậy là cô không biết anh đang cười trộm!

Thẩm Niên ra ngoài photo văn kiện, Tiểu Mẫn không nhịn được hỏi: “Em còn tưởng rằng chủ tịch yêu thầm chị.”

Thẩm Niên không biết xấu hổ: “Anh ấy đã yêu thầm tôi nhiều năm rồi.”

“Hả? Em nhớ chị mới hơn hai mươi mà? Chủ tịch là bi3n thái sao?”

Đường Thừa Tuyên đang trong văn phòng, không biết bản thân đã bị gắn mác bi3n thái.

Các phòng ban ở Hạ Phong làm việc rất nghiêm túc, nhưng hôm nay không giống vậy. Nhân viên thấy tâm trạng Đường Thừa Tuyên tốt nên cũng hơi lơ là.

Thẩm Niên phụ trách việc mời mọi người đi ăn, cô chọn một quán thịt nướng, ăn xong thì đi KTV.

Ngoại trừ mấy người không giúp Thẩm Niên trang trí văn phòng, những người còn lại đều rất thích, còncó người cố tình nói: “Chọnchỗ đơn giản vậy sao, không phải rất giàu à? Xót tiền của chủ tịch?”

Thẩm Niên cười lạnh: “Quán thịt nướng này không rẻ như cô nghĩ đâu, tôi và Đường Thừa Tuyên đã từng ăn ở đó, loại người như cô chưa chắc vào được đâu. Nó không ghét bỏ cô, cô còn ghét bỏ nó trước.”

“Cô chê tôi nghèo sao?”

“Không phải cô nói tôi rất giàu sao? Nghe ý của cô mọi người cũng biết là cô nghèo mà.” Thẩm Niên thở dài, thờ ơ nâng tay đánh giá bộ móng mới làm, thỏa hiệp nói: “Vậy được rồi, cô không thích thì tôi sẽ đổi chỗ khác.”

Sử Vĩnh Tình tức giận: “Quán ăn này rất nổi tiếng. Thượng Nhạc Vi cô không đi thì thôi, đừng ảnh hưởng đến chúng tôi, dù sao hôm nay cô cũng không giúp được gì, chỉ đứng một bên châm chọc.”

Mọi người cũng tỏ vẻ đồng ý.

Thượng Nhạc Vi cắn răng, tốt, chiêu lấy lui làm tiến dùng rất tốt.

Thẩm Niên cong môi, không hề sợ ánh mắt của cô ta: “Đừng gây chuyện của rước họa vào thân.”

Cuối cùng mấy con người đáng ghét đó không đi, Thẩm Niên cảm thấy không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Bữa ăn rất náo nhiệt, Thẩm Niên nghĩ thầm, lần trước Đường Thừa Tuyên đã dỗ cô, bây giờ đến lượt cô ân cần, vì vậy rất nhiệt tình lấy cái kẹp Đường Thừa Tuyên đang cầm.

“Hôm nay anh là thọ tinh, để em làm cho.”

Cô nướng được miếng nào là lại để vào bát của Đường Thừa Tuyên, một bộ nịnh bợ khiến đồng nghiệp phải nhìn Thẩm Niên, cảm khái trong lòng, câu chuyện cô bé lọ lem quả thật là giả, nếu một người đàn ông không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, vậy chứng tỏ anh ta không hề thích bạn.

“Ăn ngon không?” Thẩm Niên hỏi.

Đường Thừa Tuyên cười với cô, anh vươn tay lấy lại cái kẹp nhưng lại bị cô tránh được: “Anhmuốn làm gì? Anh muốn cướp bát cơm của em sao?”

Thẩm Niên rất thích công việc này, cô vẫn duy trì trạng thái phấn khởi, còn uống không ít bia. Khi đến KTV, cô đã hơi say, Sử Vĩnh Tình rủ cô hát tình ca, cô chọn bài.

Nhìn Thẩm Niên rất có khí chất khiến người ta có cảm giác không gì là cô không làm được. Hơn nữa biểu cảm của cô rất tự tin…

Nhưng không ngờ bài hát không khó bị cô hát thành thảm họa.

Thẩm Niên ngồi cạnh Đường Thừa Tuyên, cầm microphone: “Hóa ra anh chính là hạnh phúc mà em luôn muốn giữ lại…”

Thật sự không nghe được tiếp…

Không biết chủ tịch có ghét bỏ không?

Đường Thừa Tuyên ngồi ở chỗ tối, không nhìn rõ vẻ mặt. Thấy Thẩm Niên vẫn muốn hát tiếp, bọn họ vội cướp lấy mic trong tay cô, Thẩm Niên say nên làm nũng với Đường Thừa Tuyên: “Em vẫn muốn hát.”

“Về nhà rồi hát tiếp.”

Sao lại ham chơi như vậy?

“Anh cũng hát cùng nhé?”

“Anh hát không hay.”

Thẩm Niên lắc đầu: “Em không tin, anh nói rất dễ nghe mà, anh gạt em.”

Đường Thừa Tuyên cầm túi của Thẩm Niên, nói vài câu với Hứa Ý, sau đó kéo Thẩm Niên lên xe. Cuối cùng cũng về đến nhà, Đường Thừa Tuyên ôm cô vào, hoàn toàn quên mất chuyện quà cáp, cho nên không chú ý đến trên giường.

Anh cho Thẩm Niên nằm xuống, xuống nhà pha một ly mật ong, dỗ cô uống xong, lúc này cô mới yên tĩnh hơn.

Thật ra cô say ngoan hơn lần trước rất nhiều, chỉ thích làm nũng hơn bình thường mà thôi.

Anh cúi đầu hỏi: “Anh ôm em đi tắm nhé?”

Thẩm Niên hơi tỉnh, bỗng nhìn Đường Thừa Tuyên: “Em quên tặng quà cho anh.”

“Ngày mai tặng cũng được.”

“Anh ra ngoài trước đi.” Giọng nhẹ nhàng hơn ngày thường rất nhiều: “Lúc nào em bảo anh vào thì anh mới được vào.”

Đường Thừa Tuyên không lay chuyển được cô, chờ bên ngoài một hồi lâu.

Thẩm Niên từ từ lấy bánh kem mình đã làm ra, còn có hoa hồng, rượu vang, cô thay quần áo rất lâu nhưng vẫn chưa hài lòng.

Đường Thừa Tuyên không kêu than một câu, thậm chí không phát ra tiếng.

Thẩm Niên rải cánh hoa hồng lên giường, sau đó mới gọi Đường Thừa Tuyên.

Anh lắc đầu, đi vào thì thấy hoa hồng, nghĩ thầm quả nhiên là vậy.

Nhưng khi đến gần lại thấy một cô gái mềm mại nằm trên giường, cô trói mình bằng ruy băng màu đỏ, hoa hồng còn được rải xung quanh xương quai xanh.

Thẩm Niên vì say rượu nên mặt đỏ ửng: “Anh ơi đến bóc quà đi.”

- -----oOo------