Vương Tuệ Tuyết là bạn cùng lớp Quý Hoành.

Năm lớp 10, trước khi thi cuối kỳ một ngày, nhỏ quên vở ở trường nên quay lại lấy, cửa sau lớp học không khóa, nhỏ trông thấy Quý Hoành gục lên bàn, bờ vai run run rất khẽ.

...Nhỏ phát hiện ra một góc của bí mật.

Nhỏ rón rén vào lấy vở nhưng lại bất cẩn đánh rơi quyển khác, Quý Hoành cảnh giác ngẩng lên, Vương Tuệ Tuyết bắt gặp đôi mắt lạnh lùng khô ráo. Nhỏ tưởng Quý Hoành khóc, nhưng nhìn kỹ vẫn là không phải, lúng túng đứng đó chẳng biết làm sao.

Quý Hoành đứng dậy hỏi nhỏ: "Quên vở à?"

"À...ừ." Vương Tuệ Tuyết lí nhí.

Quý Hoành tới gần nhỏ, cúi người nhặt quyển vở đặt lên bàn. Y rất cao, Vương Tuệ Tuyết phải ngẩng đầu mới thấy mặt y, bối rối nói cảm ơn, bao nhiêu tự tin sôi nổi ngày thường bay đi đâu hết.

Quý Hoành rất xuất sắc, học hành xuất sắc, chơi thể thao cũng xuất sắc, rực rỡ chói mắt, ấy thế mà nhỏ lại trông thấy dáng vẻ của y lúc yếu lòng. Nhỏ bắt đầu không kìm lòng được mà chú ý đến Quý Hoành, tưởng tượng mình có thể chiếm giữ một vị trí trong tim Quý Hoành, giống như tiểu thuyết thường viết, họ sẽ dần dần xích lại gần nhau.

6

Nhưng không.

Không có gì hết.

Nhỏ và Quý Hoành vẫn mãi là bạn cùng lớp, chẳng thể tiến xa hơn, không phải nhỏ không nỗ lực, mà là Quý Hoành không muốn người khác tới gần, luôn vạch ranh giới rạch ròi.

Nhỏ nói với Quý Hoành rằng hình như nhỏ thích y, lời chưa chắc chắn Quý Hoành đã lắc đầu từ chối.

"Vậy cậu nói cho tớ biết tại sao hôm đó cậu lại khóc?" Nhỏ hỏi, tự cho là mình thông minh.

1

Quý Hoành chỉ nhìn nhỏ một cái thật nhạt nhẽo, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Xin lỗi, bây giờ tôi chưa nghĩ đến chuyện yêu đương."

Lúc chưa bày tỏ, thỉnh thoảng Quý Hoành còn nhận nước nhỏ đưa, nhưng từ sau hôm đó thì nhất mực tránh né. Nhỏ để đồ ăn trong ngăn bàn, y khăng khăng không nhận, nói thẳng: "Tôi không ăn, cậu cầm về đi sau này đừng đưa nữa."

Vương Tuệ Tuyết giận đỏ mặt, nhét viên sô-cô-la vào tay Quý Hoành: "Tớ không quan tâm, tớ đã tặng cậu rồi, cậu vứt đi cũng được, cho người khác cũng được miễn đừng trả lại tớ!"

Sau đó Quý Hoành cho người khác thật.

Vương Tuệ Tuyết muốn đập vỡ tấm gương che giấu bí mật kia. Nếu nhỏ biết, không chừng Quý Hoành sẽ mở lòng với nhỏ, đối xử khác biệt với nhỏ.

Thế nhưng Quý Hoành luôn lạnh lùng tách ra, không cho nhỏ bất cứ cơ hội nào để phá bỏ bế tắc. Dường như nhỏ đã hiểu được... con người bên trong Quý Hoành vô cùng lạnh lẽo, nhỏ chỉ trót yêu lớp vỏ giả tạo của y, lại chẳng biết phải làm thế nào để từ bỏ.

Giống như bây giờ, dù nhỏ có khóc bù lu bù loa Quý Hoành cũng chẳng nhìn lấy một lần, bình thản cúi đầu ngồi bên Hứa Giảo Bạch trò chuyện.

May mắn là khung cảnh xấu hổ đó chẳng kéo dài, Vương Kiềm nhìn không đặng chạy ra túm nhỏ sang khu khác, Vương Tuệ Tuyết bị ép đi, ấm ức ngoái đầu, đúng lúc thấy Quý Hoành ghé sát vào cậu con trai mà bạn nhỏ vẫn kể là chẳng chịu gần gũi ai...

Hứa Giảo Bạch không trốn nhưng cũng không nhận viên kẹo Quý Hoành đưa. Đây là quy trình cho ăn thông thường, cậu chẳng bao giờ từ chối kẹo trái cây nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay cậu không muốn.

"Bây giờ tôi không muốn ăn kẹo." Hứa Giảo Bạch vừa nói vừa hút nước dâu, lớp kem cheese đục dần, màu hồng phấn và màu trắng sữa quyện vào nhau, cậu giữ cốc nước đá, ngón tay lạnh lẽo.

Quý Hoành chờ Hứa Giảo Bạch xoay xở mở nắp cốc hớp một ngụm kem cheese, lại hỏi, "Thế bây giờ muốn ăn chưa?"

"Không muốn."

"Tại sao?"

Hứa Giảo Bạch liếm liếm lớp kem dính bên mép, "Ăn nhiều sâu răng."

Quý Hoành nghiêng đầu ghé sát vào cậu, "Thật à?"

Chẳng thật thì sao? Hứa Giảo Bạch không muốn nói chuyện, uống tiếp, "Bạn nữ kia nói thích cậu."

"Ừ tôi biết, tôi không điếc, nhỏ nói gì tôi nghe thấy hết."

Hứa Giảo Bạch nhìn y.

"Nên tôi mới từ chối, bây giờ tôi không muốn yêu đương, không cần cho nhỏ hy vọng thừa thãi." Quý Hoành kiên nhẫn giải thích với Hứa Giảo Bạch, "Nếu để nhỏ nghĩ là có cơ hội thì còn phiền hơn." Thế này đã phiền lắm rồi.

Hứa Giảo Bạch tán thành, phối hợp gật gật đầu, gật xong thì nói: "Về sau đừng đưa đồ của người ta cho người khác."

1

Quý Hoành yên lặng. "Ồ thì ra cậu để ý chuyện này à, vì tôi cho cậu kẹo của người khác?"

Hứa Giảo Bạch: "Tôi không để ý, chỉ là làm thế không tốt."

Quý Hoành đè Hứa Giảo Bạch lại, xoay ghế tới trước mặt mình, đưa kẹo đến bên môi Hứa Giảo Bạch, "Vậy cậu ăn kẹo đi."

Đâu ra chuyện ép người ăn kẹo thế này, Hứa Giảo Bạch nhíu nhíu mày tức giận, "Tôi không muốn..." Vừa cất lời, một viên kẹo tròn vo đã ấn vào miệng, rơi xuống đầu lưỡi.

Hứa Giảo Bạch nhíu mày chặt hơn, trông như đang giận, hai mắt lạnh nhạt đảo qua mặt Quý Hoành. Quý Hoành rõ cậu tỏ vẻ, giận dỗi mà không dám thò vuốt, chỉ biết dựng lông cảnh cáo.

Hứa Giảo Bạch: "Tôi không ăn."

"Vậy cậu nhả ra." Quý Hoành xòe tay trước miệng Hứa Giảo Bạch, "Nhả lên tay tôi này."

Hứa Giảo Bạch không dám.

Quý Hoành nở nụ cười, "Sao bảo không ăn? Nhả ra đi, tôi không chê cậu đâu."

Cảm xúc Hứa Giảo Bạch khó tả, nghĩ lại thấy chuyện cũng bình thường, lúc đó họ không thân thiết, chẳng có lý do gì Quý Hoành phải đặc biệt mua kẹo cho cậu.

Hứa Giảo Bạch không thích kẹo đó, cậu không thích cả kẹo sữa mềm lẫn sô-cô-la ngọt sắc nhưng vẫn nhận.

Vì đó là kẹo Quý Hoành cho.

Lòng Hứa Giảo Bạch ngưng lại, kem cheese không ngọt nữa, không ngọt bằng viên kẹo trong miệng, vị nước dâu nhạt đi.

"Sau này không thế nữa." Quý Hoành đột nhiên nói. "Tôi không cho cậu đồ của người khác nữa, mà dạo này toàn là kẹo tôi tự mua nhá." Quý Hoành mềm lòng, bàn tay đặt lên đầu Hứa Giảo Bạch, cứ như đang đối xử với một chú mèo, một vật nuôi nho nhỏ, vừa dịu dàng vừa rộng lượng.

Chẳng biết Hứa Giảo Bạch có chịu nghe không, cuối cùng viên kẹo kia vẫn bị nhả ra giấy ăn, Quý Hoành giả vờ không thấy.

Hứa Giảo Bạch vừa uống hết nước thì Quản Hướng Đồng và một cậu con trai cao lớn quay lại. Dáng vẻ người này rất đặc biệt, mắt sâu mũi cao hơi giống con lai, mái tóc ngắn nhuộm màu xanh khói, tai trái đeo khuyên đen.

4

Hứa Giảo Bạch chưa từng thấy cậu ta.

Quản Hướng Đồng vừa đi vừa nói: "Giang Sảo, mày có chân thì tự đi mà chọn đồ ăn."

Giang Sảo lười biếng nhấc mắt: "Tùy, anh chọn gì em ăn nấy."

"Thật là!" Quản Hướng Đồng sẵng giọng, quay đầu hỏi Quý Hoành: "Mấy đứa kia đâu? Sao chỉ có hai chúng mày, bọn Vương Kiềm đi đâu rồi?"

"Không biết." Quý Hoành nói.

Quản Hướng Đồng đảo mắt: "Thôi đi, tao vừa mới thấy..." Nói được một nửa, cậu ta chợt hiểu ra, "Vương Tuệ Tuyết lại tỏ tình với mày à? Mỗi kỳ một lần hay gì?"

"Hẳn là lần cuối rồi."

"Lần trước mày cũng nói thế."

"Vương Kiềm kéo nhỏ đi."

Quản Hướng Đồng gãi đầu ngao ngán: "Gì vậy trời?"

Quý Hoành không để ý, chẳng buồn trả lời.

Quản Hướng Đồng tự nói tiếp: "Vương Kiềm thích nhỏ đó mà, đừng bảo tao mày không nhìn ra."

"Ừm." Quý Hoành đáp một tiếng, chắc là biết. Ngược lại, Hứa Giảo Bạch khá ngạc nhiên, Quý Hoành thấy cậu hứng thú bèn dụ dỗ, "Muốn biết gì cứ hỏi nó." Y không muốn nói mấy chuyện này, thật vô nghĩa, y chẳng quan tâm ai thích ai, ai yêu ai, không liên quan đến y.

Từ lúc quay lại Giang Sảo cứ ngồi yên không nói gì, có bốn người nhưng chỉ Hứa Giảo Bạch để ý đến lời Quản Hướng Đồng. Quản Hướng Đồng rất nhiệt tình, Hứa Giảo Bạch chưa tỏ ý muốn hỏi cậu ta đã thao thao bất tuyệt, "Ông muốn hỏi tại sao Vương Kiềm lại gán ghép Vương Tuệ Tuyết với Quý Hoành đúng không? Tôi cũng chẳng rõ. Có thể là nó tình nguyện làm lốp dự phòng hoặc nó tự biết không thắng được Quý Hoành?" Cậu ta quay sang Quý Hoành, "Mày nghĩ sao?"

"Dở hơi." Quý Hoành trả về hai chữ.

Quản Hướng Đồng nghiêng đầu qua bên khác: "Ông nhìn đi, đây là lý do nó ít bạn đấy."

Quý Hoành cười một tiếng, biểu cảm hơi đáng sợ, Quản Hướng Đồng lập tức ngồi thẳng.

Hứa Giảo Bạch không nghĩ Quý Hoành ít bạn nhưng cậu không lên tiếng, lặng yên nghe họ chí chóe.

Lát sau nhóm ba nam sinh đi trượt băng quay lại, Hứa Giảo Bạch từng gặp họ nhưng chưa bao giờ nói chuyện, càng thêm trầm mặc. Chẳng biết Vương Kiềm và Vương Tuệ Tuyết đi đâu, đến giờ vẫn không thấy mặt.

Đúng sáu giờ mẹ Hứa gọi điện hỏi cậu có ăn cơm ở nhà không, Hứa Giảo Bạch trả lời liên hồi.

"Mẹ ông gọi kiểm tra à?" Quản Hướng Đồng hỏi, "Aiz, sao mà quản chặt bằng mẹ tôi được?"

"Vậy ai về nhà nấy đi." Quý Hoành nói.

Quản Hướng Đồng vẻ mặt không tin: "Mới có mấy giờ? Mày chắc chưa?"

"Ừ, tao về trước." Quý Hoành đẩy vai Hứa Giảo Bạch, "Đi, cậu cầm chìa khóa tủ của tôi đấy, mất chưa?"

Cả hai đi mở tủ, những người còn lại trơ mắt nhìn theo, Giang Sảo bất thình lình thốt lên một câu: "Em đói."

Quản Hướng Đồng: "...Vậy, để anh mời mày ăn nha?"

8

- --

Hình như tuyết đã rơi lâu lắm rồi, thời tiết càng lúc càng lạnh, nền trời phủ một tầng xám xịt, điểm xuyết vài đám mây trắng bạc, gió thổi rì rào.

Quý Hoành đi tới trạm xe buýt, cùng đường với Hứa Giảo Bạch. Trời quá lạnh nên hai người chẳng thể mở miệng trò chuyện, tận khi đến nơi, Quý Hoành mới hỏi: "Cậu vẫn để ý vụ kẹo à?"

Hứa Giảo Bạch lắc đầu, khăn quàng cổ dày bọc kín, mái tóc lấm tấm tuyết, nửa khuôn mặt cậu vùi trong khăn, nhìn qua rất giống động vật lông xù.

"Vậy sao lại nhả kẹo ra?"

Hứa Giảo Bạch không ngờ Quý Hoành nhìn thấy, sửng sốt một chút rồi thành thật trả lời: "Kẹo ngọt quá, không nếm được vị trà sữa."

Cậu không giận, nếu không nói là có phần tiếc nuối.

Cậu vẫn như một con thú nhỏ, lúc nào cũng ngoan ngoãn dễ bảo, có để ý chuyện gì cũng chỉ để ý một lát rồi tự tiêu hóa hết.

"Cậu cho tôi một viên nữa đi." Quý Hoành đứng trên bậc thang, Hứa Giảo Bạch đưa tay ngẩng đầu nhìn y, cả gương mặt lộ ra, đáy mắt phản chiếu tuyết trắng bay bay, "Lần này tôi không nhả nữa."

+

Quý Hoành thấy mình sai rồi.

Từ khi tự tay lấy ra những viên kẹo đủ màu sắc, y đã bắt đầu nuôi mèo.