Đêm tối, trong phòng anh có một cô gái.

Edit: Ngô Anh Thảo.

Nhìn thấy một màn kia, bởi vì muốn đem cơ hội nhường cho Chu Hi, Nam Kiều để Cận Viễn ra về trước.

Mà giờ khắc này, cô cầm điện thoại đứng dưới cây ngô đồng, cũng không có nhìn thấy Cận Viễn đang đứng cách đó không xa.

Đêm tối như vậy, làm sao hắn có thể yên tâm để cô về nhà một mình?

Vậy là đứng ở đường đối diện chờ Nam Kiều, mãi một lúc mới chờ được, lại nghe thấy cô mềm giọng kêu mấy tiếng "anh trai Gia Ngôn", trên mặt còn ôn nhu cười.

Cận Viễn vốn dĩ muốn đi qua đường, thế nhưng khi nhìn thấy một màn này, hắn bỗng khựng bước.

Nam Kiều đã trưởng thành, mặc áo khoác rất đẹp, cột tóc hơi lỏng, trông giống như cỏ xanh ngày xuân, tươi mát mỹ lệ.

Hắn tìm Nam Kiều một hồi lâu, bởi vì cô mà tới thành phố Bắc, một lòng muốn tìm lại cô gái nhỏ nhát gan kia, nhưng không nghĩ tới chỉ thấy một Nam Kiều khác với trước kia.

Năm hai sơ trung, khi biết được vết thương thể chất trên trán của cô sẽ để lại sẹo vĩnh viễn, hắn chợt có một cảm giác trách nhiệm khó diễn tả, luôn muốn bảo vệ Nam Kiều sau lưng mình. Thế nhưng, Nam Kiều bây giờ xem ra không cần đến hắn bảo vệ.

Hắn nghe rõ ràng, cô thấp giọng nói: "Em không nghĩ tới cậu ấy sẽ vì tư cách bảo vệ nghiên cứu mà làm ra chuyện này. Em nên tới sớm một chút, nhường cơ hội cho cậu ấy sớm một chút, cậu ấy cũng sẽ không khi dễ chính mình như vậy..."

Không biết là Dịch Gia Ngôn đã nói gì, Nam Kiều đột nhiên mở to hai mắt, chân phải vô thức vẽ vài vòng dưới đất, thần sắc chậm rãi bình tĩnh lại.

Nam Kiều hỏi: "Như vậy thật sự có thể sao? Cậu ấy có thể bị đả kích hay không?"

Một lát sau, khoé miệng của cô cong lên: "Được, anh Gia Ngôn, em nghe anh."

Buổi tối đầu đông rất lạnh, Nam Kiều lại không hề hay biết. Thoạt nhìn cô giống như tiểu tinh linh trong truyện cổ tích, đứng dưới đèn đường hơi mờ, mỉm cười nhẹ giọng nói chuyện điện thoại với người kia, bên môi mang theo ý cười ngọt ngào.

Ba chữ "anh Gia Ngôn" khiến trong lòng Cận Viễn có chút trống rỗng.

Một lát sau, Nam Kiều cúp điện thoại, ngẩng đầu chợt thấy người đối diện bên đường, sững sờ hỏi: "A Cận? Anh, sao anh còn chưa đi..."

"Đang chờ em." Hắn bình tĩnh đứng ở đó, môi nở nụ cười: "Quá muộn, không an tâm để em về nhà một mình."

Nam Kiều chậm rãi chạy qua đường cái, trách cứ nhìn hắn: "Trời lạnh như vậy, đã cho anh về trước còn chờ tôi." Một lát sau, cô chợt nhớ tới cái gì, "Bây giờ anh ở đâu?"

"Phòng trọ Xa Đông Phụ Cận."

"Điều kiện tốt không?"

"Cũng tốt."

Bắt gặp dáng vẻ lo lắng của Nam Kiều, hắn đột nhiên hỏi: "Muốn qua chơi một chút không?"

"Bây, bây giờ?"

"Bây giờ."

Nam Kiều do dự một lát, gật đầu: "Được."

Đối với Cận Viễn, tới bây giờ cô không có chút đề phòng, cũng không cần đề phòng.

Cận Viễn chỉ thuê một phòng ba bốn mét vuông, ở lâu nên đã cũ, hơi âm u ẩm ướt.

Hắn vào phòng bếp nấu nước nóng cho Nam Kiều, còn cô tham quan căn phòng nhỏ đến đáng thương của hắn.

Trên tường treo mấy cây ghita, trên ghế salon tán loạn bày biện mấy đĩa nhạc, trên mặt đất có tàn thuốc, mì hộp, trên bàn trà là một đống lời bài hát Cận Viễn xoá đi sửa lại.

Nam Kiều chú ý một cái khung ảnh bên cạnh cửa sổ, lại gần xem thử, liền phát hiện đó là hình chụp của cô vào buổi chiều tốt nghiệp trung học, trong lòng nhất thời cảm thấy lo lắng.

Nam Kiều chưa từng lấy tấm ảnh đó ra, Thẩm Thiến nói Cận Viễn lấy, cô đi tìm hắn đòi, hắn lại nói đã đặt lại trên bàn của cô.

Chuyện đó sau này chấm dứt, Nam Kiều còn tưởng ai đã cầm nhầm, không nghĩ tới lại là hắn cẩn thận giữ gìn.

Trong ảnh, cô gầy gò nhỏ nhắn, trốn trong đám người không có chút nổi bật.

Khung hình bằng gỗ bóng loáng vuông vức, so với xung quanh thô ráp có chút không tương xứng, giống như là quanh năm đều có người vuốt ve, cạnh gỗ mới có thể trở nên như vậy.

"Nước nóng rồi." Không biết từ lúc nào, Cận Viễn từ trong bếp đi ra, đứng ở cửa phòng khách nhìn cô.

Nam Kiều có chút bối rối nhìn sang chỗ khác, đối diện với ánh mắt bình tĩnh thâm sâu của hắn.

"Cái kia... là ảnh tốt nghiệp của tôi." Cô chần chừ nói.

"Tôi biết."

"Không phải là anh..." Nói đặt trên bàn của tôi sao?

"Tôi lừa em."

"..."

Nam Kiều nhìn anh, nhất thời không biết nói gì.

Cận Viễn đi tới trước mặt Nam Kiều, đem li nước đặt vào một chỗ trống trên bàn, nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi chưa có tấm ảnh nào của em, cho nên lấy một cái."

Ngữ khí bình tĩnh như vậy, không chút giấu diếm cái gì, giống hệt như ánh mắt thẳng tắp của hắn khi nhìn cô.

Nam Kiều có chút không tự nhiên lui về sau một bước, cười hai tiếng: "Lấy thì lấy thôi, dù sao cũng không phải đồ quan trọng."

Cận Viễn nhìn cô một lát, mới nói: "Đối với tôi, nó quan trọng."

"..." Nam Kiều không nói nên lời.

Cô bối rối cúi đầu, làm như không có chuyện gì cầm li nước lên, nói: "Mấy năm nay anh vẫn đi hát sao? Đến thành phố Bắc khi nào vậy?"

"Hai năm trước."

"Sớm như vậy đã tới sao?" Cô cười: "Là đi cùng Thẩm Thiến à?"

Nhìn trái nhìn phải mà nói, cũng không có hỏi hắn vì sao lại tới đây.

Cận Viễn trầm mặc một lát, đưa tay đi trêu chọc tóc mái của cô, bị cô chặn lại.

"Để tôi nhìn thử, tôi muốn xem nó như thế nào rồi?"

"Vẫn như cũ." Nam Kiều quay đầu, "Đừng nhìn, vẫn thế thôi."

"Để tôi nhìn." Ngữ khí của Cận Viễn rất kiên trì.

Nam Kiểu không còn cách nào khác, cuối cùng xốc tóc mái lên, để cho hắn nhìn.

Vết sẹo kia lớn hơn một chút, màu hồng phấn có chút nổi hơn, cái trán trơn bóng cũng chính vì vậy chỉ có thể giấu dưới tóc mái, không làm người khác nhìn thấy mà giật mình.

Cận Viễn đưa tay chạm vào, tóc mái của cô bỗng chốc rơi xuống.

"A Cận, anh không cần tự trách. Thật ra tôi cảm thấy nó không có gì xấu, cũng quen rồi. Dù sao trán của tôi ban đầu cũng khó nhìn, để tóc mái ngược lại có chút đáng yêu."

Nghĩ nghĩ, Nam Kiều cười nói: "Trên trán của Harry Potter không phải cũng có một vết sẹo thương hiệu sao?"

Cận Viễn kéo cái tay đang che trán của Nam Kiều xuống, không nói tiếng nào chạm lên vết sẹo dưới tóc mái của cô.

Nam Kiều giật mình.

Hắn sâu thẳm nhìn cô, rất lâu sau cũng không nói một lời.

***

Cách một ngày.

Trong văn phòng, bí thư khách khí nói chuyện với Nam Kiều, ý tứ đại khái là tư cách bảo vệ nghiên cứu vẫn là của cô.

"Hôm qua nhận được điện thoại của Dịch tiên sinh để trao đổi một chút về tình huống của em. Mặc dù trường học có quy định chưa từng đảm nhận chức vụ cán bộ trong lớp, nhưng sau khi cân nhắc việc em đã đại diện cho viện của chúng ta để tham gia thi đấu toàn quốc, cũng đem về vinh quang rực rỡ, thầy và Hiệu trưởng đã thảo luận qua, cuối cùng có thể bù đắp cho việc em chưa từng làm cán bộ."

Nam Kiều gật đầu: "Cảm ơn bí thư Tạ."

"Đừng khách sáo, đều là cố gắng của em, thầy và nhà trường sẽ công bằng, tuyệt đối không thiên vị bất kỳ ai." Bí thư cười, vỗ vai cô, "Về sau phải cố gắng thật nhiều, tận dụng cơ hội thật tốt nhé!"

Đêm qua nói chuyện của Chu Hi với Dịch Gia Ngôn, Nam Kiều đã cho anh biết mình muốn bỏ tư cách bảo vệ nghiên cứu, đem cơ hội nhường cho Chu Hi, nhưng Dịch Gia Ngôn không đồng ý.

Anh trấn tĩnh phân tích: "Nếu như em nhường, cô ta sẽ cho rằng lựa chọn kia của mình đã thành công lấy được tư cách bảo vệ nghiên cưu. Cô ta không những không cảm ơn em, mà còn cho rằng em hại cô ta rơi vào tình cảnh ấy."

"Em không cần cậu ấy cảm tạ em, chẳng qua là em cảm thấy ba mẹ của cậu ấy thật sự không dễ dàng gì. Vả lại thi lên nghiên cứu sinh đối với em cũng không quá khó, cho nên..."

"Cho nên em càng không thể nhường!" Dịch Gia Ngôn phản bác ngắn gọn:

"Em đồng cảm bởi vì em lương thiện, nhưng cô ta khổ không có nghĩa là em sẽ nhường lại. Nam Kiều, em nghĩ lại xem, nếu như trải qua chuyện giống vậy, cô ta cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng cách bán thân để đạt được, sau này cô ta sẽ biến thành cái gì?"

"..." Nam Kiều không nói nên lời.

"Nếu như mềm lòng, ngược lại mới là hại cô ta. Em không phải đang giúp cô ta, mà là càng ngày càng khiến cô ta sa đoạ hơn."

Dịch Gia Ngôn giống như luôn nói đúng trọng tâm, suy nghĩ lập luận rõ ràng.

Lúc này, Nam Kiều đứng dưới đèn vàng hơi mờ, nghe giọng anh ôn nhu, đột nhiên cô cảm giác được: không có gì có thể dễ dàng mềm lòng được!

Cuối cùng, Dịch Gia Ngôn thấp giọng cười: "Nam Kiều, tính tình của em luôn mềm như vậy. Nhưng thứ thuộc về mình, nếu em không tận dụng, tuỳ tiện nhường cho người khác, tương lai sau này làm sao có thể nắm thật chặt cơ hội khác? Làm sao có thể theo đuổi ước mơ?"

"..."

"Anh hi vọng em sống thật tốt, không bị ràng buộc. Em phải biết, bất cứ kẻ nào hay bất kỳ chuyện gì cũng không thể cản bước của em. Cho nên những mềm lòng kia, sau này đừng như thế nữa."

Đi ra từ phòng làm việc của Bí thư, thầm tính đến Dịch Gia Ngôn bên kia có lẽ đang chín giờ tối; cô hiện tại khó có thể đứng dưới ánh mặt trời gọi điện cho anh.

Một ngày trước, Dịch Gia Ngôn có gọi cho cô, nói là trong phòng khách sạn có máy bàn riêng.

Tâm tình vui vẻ nhẹ nhàng, giống như lời anh nói, Nam Kiều vứt bỏ hết những thứ trói buộc mình.

Điện thoại đổ chuông bảy tám tiếng mới có người nhận máy.

Nam Kiều mở miệng định gọi "anh Gia Ngôn", bỗng nghe thấy thanh âm dễ nghe của một người phụ nữ: "Xin chào?"

Nam Kiều sững sờ, ba tiếng kia muốn gọi anh cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.

"Xin chào? Cho hỏi ai vậy?" Người phụ nữ kia nghi hoặc, hỏi.

"Tôi, tôi tìm Dịch Gia Ngôn..." Giọng nói của Nam Kiều có chút lạc đi.

"À, Gia Ngôn đang tắm. Xin hỏi cô có chuyện gì không? Tôi có thể giúp cô chuyển lời."

Chín giờ tối, trong phòng khách sạn của Dịch Gia Ngôn có một người phụ nữ, mà anh đang tắm, còn đối phương lại hỏi cô có chuyện gì muốn chuyển lời hay không?

Nam Kiều bất động siết chặt điện thoại, đột nhiên cảm thấy lạnh người.

Nắng ấm mùa đông cũng không còn ấm nữa...