Buổi tối.

Chu Đông Dã ngồi cùng Phương Lam ở một hàng cơm Tây đèn chiếu sáng trưng, anh đã ăn cơm, lúc này ngồi nói chuyện phiếm câu có câu không với Phương Lam chỉ vì trốn tránh trường hợp xấu hổ vừa rồi.

Dường như ngoại trừ ma nữ Hàn Lương kia, ở đâu anh cũng không thất lễ. Nghĩ tới biểu tình muốn cười mà không cười của Hàn Lương, Chu Đông Dã quả thực khóc thét một trận, Hàn Lương là người trên trời phái xuốn bỡn cợt anh sao? Chu Đông Dã uống một ngụm rượu vang, lơ đãng suy nghĩ.

“Anh Chu nghĩ gì mà xuất thần vậy?” Phương Lam có giọng nói dịu dàng, dáng vẻ tao nhã, thấy hôm nay Chu Đông Dã có vẻ phân tán tinh thần bèn nhẹ nhàng hỏi.

Phương Lam có thể coi là đàn em của Chu Đông Dã, hai người tốt nghiệp từ cùng một trường đại học, nhưng vì hơn kém nhau sáu tuổi nên không có cơ hội gặp mặt trong trường. Sau khi đi làm, Phương Lam quen Chu Đông Dã nhờ mối quan hệ đồng nghiệp, từ khi biết được là người cùng trường, cô vẫn gọi Chu Đông Dã là anh Chu cho thân mật. Chu Đông Dã thích người đẹp, tất nhiên sẽ không từ chối. Việc thường xuyên gặp mặt khiến nảy sinh nhiều lời đồn đãi về mối quan hệ giữa hai người, nhưng cả hai đều là nam nữ độc thân, Chu Đông Dã lại không quan tâm đến tin đồn, hơn nữa anh biết điều kiện của Phương Lam rất tốt, xinh đẹp mà không kiêu ngạo tự mãn, gia đình và học vấn cũng không thể chê, mờ ám chẳng có gì không tốt. Có khi đến lúc bị mẹ thúc giục không chịu nổi nữa, anh sẽ kết hôn với cô cũng chưa biết chừng.

“Không có gì.” Chu Đông Dã cười cười, nhìn Phương Lam ngồi dưới bóng đèn, kiều diễm như hoa, lần đầu gặp gỡ không biết hút đi bao nhiêu hồn người. Anh không khỏi nghĩ đến ma nữ kia, quyến rũ chưa bằng một nửa, thế mà chẳng hiểu sao lại khiến tâm tình anh mâu thuẫn đến vậy. Chu Đông Dã lắc đầu, cố gạt bỏ suy nghĩ về Hàn Lương, trưng bộ dáng đàn ông hoàn mỹ của anh ra, cười nhìn Phương Lam, nói đùa nửa ngày mới nghiêm túc tâm sự: “Anh đang nghĩ đến một case, thế mà ảnh hưởng đến hào hứng ăn uống, đáng chết đáng chết.”

Phương Lam xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt nói: “Anh Chu cứ thích trêu em, thật ra là do em tùy tiện quá, anh bận việc như thế, đã ăn cơm rồi mà em còn bắt anh phải đến.”

“Đâu có, có thể ngồi ăn với em Phương như vậy, chẳng biết có bao nhiêu chàng trai hâm mộ anh nữa.” Chu Đông Dã đã quá quen với loại đối thoại này rồi, chẳng cần nghĩ cũng có thể thốt ra hoa ngôn xảo ngữ.

“Anh Chu lại đùa, có thể làm bạn với anh Chu mới là may mắn của em chứ. Không biết trong lòng anh Chu cảm thấy em thế nào?” Phương Lam nói xong câu cuối, đầu cúi càng thấp, thanh âm càng nhẹ.

Chu Đông Dã thấy tình cảnh hiện tại mà không biết chuyện gì xảy ra thì đúng là đứa ngốc. Theo quan niệm trước kia của anh, bây giờ công ty đã ổn, có quan hệ tình cảm với một cô gái xinh đẹp như này thật sự là vẹn toàn, nhưng hôm nay, không biết vì sao Chu Đông Dã không mảy may nghĩ về chuyện đó. Có điều, anh cũng không biết phải nói lời từ chối thế nào, dù sao lúc trước mờ ám với Phương Lam là lỗi của anh, anh cho Phương Lam hy vọng, bây giờ phải nói rõ ràng. Chu Đông Dã ngẩn người, hồi lâu không nói gì.

Phương Lam đỏ mặt cúi đầu, hạnh phúc chờ đợi một câu của Chu Đông Dã, đây vốn là chuyện mười phần chắc chín. Thái độ đối đãi của Chu Đông Dã với cô chính là kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e, làm sao Phương Lam không biết chứ. Nhưng cô lớn mật mở miệng là vì không muốn tiếp tục mờ ám như trước. Mờ ám cũng tốt thôi, nhưng cực kỳ lãng phí thời gian. Cô thích dứt khoát, không muốn kéo dài nữa.

Có điều Phương Lam chờ mãi vẫn không thấy Chu Đông Dã mở miệng. Tuy Phương Lam cúi đầu, nhưng tâm tình từ hạnh phúc trở nên lo lắng, cuối cùng không chịu được nữa. Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chàng trai mình ngưỡng mộ, vẻ mặt anh thẫn thờ nhìn chằm chằm cốc rượu vang trong tay, không nói một câu. Lòng cô lạnh dần.

Phương Lam là phụ nữ hiện đại, sao lại không biết tình cảnh trước mắt. Tình yêu có thể không có, nhưng mặt mũi không thể không giữ. Phương Lam cảm thấy lòng cô chết lặng, không biết là nỗi đau đến bất ngờ, hay chỉ do chính cô tự tưởng tượng. Phương Lam thản nhiên hé miệng cười, vẫn xinh đẹp như hồi nãy, chớp chớp mắt khẽ nói: “Anh Chu sao vậy? Quen em thôi mà cũng khó xử thế sao?”

Chu Đông Dã thấy Phương Lam chuyển biến nhanh chóng mặt, trong lòng không khỏi cảm thán phụ nữ hiện đại ai cũng lợi hại, khả năng co duỗi không đổi sắc có thể so sánh với công lực của ma nữ. Chu Đông Dã thoáng khâm phục bản lĩnh cầm được cũng buông được của một Phương Lam trẻ tuổi. Trước kia vẫn cho rằng cô chỉ là một người đẹp có năng lực làm việc, từ hôm nay, anh mới lần đầu tiên coi cô là đối tượng có thể đàm phán ngang hàng với chính mình.

Chu Đông Dã nở nụ cười chân thành, cầm lấy chén rượu làm động tác mời, cao giọng nói: “Sao lại thế chứ, anh chỉ cảm thấy em gái thông minh nhanh nhẹn như vậy, nếu ở bên người ngốc nghếch như anh thì thật đáng tiếc. Thân là anh lớn, bản lĩnh gì không có, nhưng cực kỳ biết che chở, về sau nếu có việc cần thì em đừng ngại nói.”

Phương Lam thấy dáng cười không mang vẻ khách sáo rất hiếm khi thấy của Chu Đông Dã, trong lòng ê ẩm. Thì ra khi cô lùi đến vị trí này, anh mới bằng lòng nhìn thẳng cô, mới bằng lòng nở nụ cười chân thật. Mím môi, thôi vậy.

Nghe xong lời của Chu Đông Dã, cô cũng cười, có lẽ người như Chu Đông Dã làm anh trai càng hợp, sẽ có ích. “Vậy em gái từ chối thì vô lễ rồi, về sau có việc, nhất định em sẽ không quên gọi anh trai.” Nói xong ngửa đầu, uống cạn chén rượu, gương mặt nhăn nhó vô cùng đáng yêu nói: “Oa, chưa bao giờ em uống rượu như thế nha.”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười, coi như cắt đi một đoạn tình, thoải mái ăn bữa cơm rồi về.

Cùng đêm.

Hàn Lương ôm mèo ở trong phòng chuẩn bị cho buổi thuyết trình ngày mai.

Trình tự thuyết trình đối với người chuyên nghiệp như Hàn Lương mà nói, quả thực quá đơn giản. Chỉ là nói vài câu giới thiệu, cộng thêm một cái biểu đồ cơ cấu với vài tờ văn bản, chưa đến hai buổi tối đã xong hết, muốn chuẩn bị thêm cũng chẳng còn gì mà làm. Nhưng loại case này thường được khá nhiều tiền, có đôi khi nhận xong trong lòng còn lén lút cảm thấy bứt rứt. Ha ha, Hàn Lương tự khinh thường chính mình, cô quá lương thiện rồi cũng nên.

Để không phụ với số tiền nhận được, Hàn Lương quyết định phải làm một bài thuyết trình cực kỳ hoàn hảo, cực kỳ đầy đủ, cùng vô số khả năng phát triển, không thể làm cho tên nhóc ma men kia coi thường được.

Vì thế, Hàn Lương thức trắng một đêm, tìm tư liệu, làm biểu đồ, bận đến sáng mắt, càng làm càng hăng, đến tận sáng sớm cũng không thấy mệt chút nào.

Hôm sau, Hàn Lương mặc bộ quần áo nghiêm trang hiếm thấy, mang theo xấp tư liệu cùng cặp mắt thâm quầng, tinh thần sáng láng có mặt đúng giờ tại tòa nhà cao tầng của công ty.