Thầy giáo Anh Văn khoanh hai tay để trước ngực, đi qua đi lại xung quanh lớp, trên mặt lộ ra tràn đầy nghiêm túc.

Lớp học im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng ồn từ bên ngoài truyền vào.

Liễu Như nhăn mày nhăn mặt, một hồi thì nhìn vào bài kiểm tra, một hồi lại cắn đầu viết, một hồi lại ngắm nhìn thầy giáo, cuối cùng là quay sang nhìn Minh Phong.

Liễu Như lấy tay hơi che miệng lại, vặn nhỏ âm lượng: "Minh Phong!~~"

Minh Phong nghe thấy nhưng chẳng thèm nhìn cô một cái, đương nhiên cũng không đáp lại.

Liễu Như cho rằng mình nói nhỏ như thế nên Minh Phong không nghe thấy.

Cô liền vặn âm lượng lên to hơn khi nãy một chút: "Minh Phong! Minh Phong!~" Lập lại hai lần.

Vẫn không có hồi đáp.

Liễu Như im lặng nhìn vào bài kiểm tra của mình, tinh thần có chút suy sụp.

Không xong rồi, đề khó quá, chuyến này dưới trung bình cho mà xem!

Cô ngước nhìn ông thầy giáo khó tính kia, thở dài đầy bất lực.

Thầy giáo thì gác kiểm tra khó, người bên cạnh cũng không giúp được gì, vậy thì đành chọn đại đáp án vậy.

Liễu Như lấy một tờ giấy trắng ra, xé thành bốn mảnh nhỏ.

Viết lên trên đó lần lượt các chữ cái A, B, C, D.

Kế tiếp cô gấp bốn mảnh giấy lại, trộn lẫn lộn lên.

Cô nhắm mắt, chấp hai tay lại thành khẩn cầu nguyện: "Trời phật thương con, cho con đáp án đúng của câu 12." Nói xong cô đưa tay bốc một mảnh giấy, mở ra.

Trên đó viết chữ C.

Liễu Như cầm viết lên, khoanh đáp án C ngay câu 12 ở trong đề kiểm tra một tiết.

Cô tiếp tục: "Bò đi ăn cỏ, bò đi ăn cỏ!" Bốn mảnh giấy không ngừng bị xáo trộn trong hai lòng bàn tay của cô.

Minh Phong rốt cục cũng không chịu đựng được, quay sang: "Cô lẩm bẩm khùng điên gì thế?" Trong giọng nói vẫn như cũ, có chút giá rét.

Liễu Như sớm đã thích nghi được nhiệt độ băng giá từ Minh Phong: "Cậu không biết tớ đang làm gì sao? Là xin đáp án đó.

Câu thần chú `bò đi ăn cỏ´ tượng trưng cho các đáp án.

Bò là B, Đi là D, Ăn là A, Cỏ là C.

Hihi~~"

"Đúng là người không bình thường mới làm những chuyện không bình thường."

"Tớ đâu phải.

Tớ rất bình thường! Chỉ tại, tớ bí quá nên mới chọn con đường này.

Cậu nghĩ tớ thích lắm sao? Ai bảo đề khó quá làm gì." Liễu Như, có nên đổ lỗi cho đề bài như thế không?

Minh Phong cau mày: "Đề khó hay tại cô không học bài?"

Liễu Như lãng sang chuyện khác: "Cậu lo làm bài đi, gần hết thời gian rồi.

Cậu có muốn dùng cách của tớ không? Tớ cho cậu mượn đồ nghề." Liễu Như vô cùng tốt bụng, đưa bốn mảnh giấy cho Minh Phong.

Nhưng mà lòng tốt không được đền đáp, trái lại còn bị mắng: "Bị cô làm phiền như thế thì làm sao làm bài được.

Nhưng mà, cô nghĩ ai cũng ngu ngốc như cô sao?"

Liễu Như phản bác: "Tớ nào có ngốc!" Giọng điệu có phần nũng nịu.

Minh Phong không thèm quan tâm đến nữa, bật chế độ im lặng, nghiêm túc làm bài kiểm tra.

Khoảng năm phút sau, cậu hoàn thành câu cuối cùng trong đề kiểm tra.

Liễu Như quay sang: "Cậu làm xong rồi à, mau thế!" Trong lời nói mang theo ngưỡng mộ.

Minh Phong lấy tờ giấy trắng, viết viết cái gì lên trên đó, sau đó thẩy qua cho Liễu Như: "Mau chép vào!" Nói xong, cậu đứng lên, cầm bài kiểm tra đi nộp và bước ra khỏi lớp.

Liễu Như mở tờ giấy ra, thấy trong đó là đáp án của toàn bộ các câu trắc nghiệm.

Khóe miệng cô không kìm được lại cong lên thành hình bán nguyệt.

Nụ cười rạng rỡ bao nhiêu thì vui vẻ bấy nhiêu.

Trong đầu cô là Minh Phong, trong mắt cô là Minh Phong, trong tim cô là Minh Phong.

Minh Phong, cảm ơn cậu đã chỉ cho tớ đáp án.

Ngàn lần cảm ơn cậu!

Liễu Như cũng nhanh chóng nộp bài kiểm tra, sau đó xách cặp đi ra ngoài.

Bởi vì là tiết cuối cho nên ai làm bài sớm thì được về sớm.

Cô dùng tốc độ tối đa nhất có thể để chạy.

Với người bình thường, nếu muốn đuổi theo, chỉ cần đi là được.

Nhưng với Minh Phong, để bước vào thế giới của người này cần phải chạy, chạy với vận tốc cực đại.

Có thế mới không bị cậu ấy bỏ lại đằng sau.

"Minh Phong!~~~" Liễu Như gọi Minh Phong đang ngồi dưới gốc cây bàn ở giữa sân trường.

Minh Phong nhìn Liễu Như, trong đầu cậu không ngừng suy nghĩ, tại sao suốt ngày Liễu Như cứ gọi tên của mình như vậy.

Lúc này Liễu Như đã đứng trước mặt Minh Phong, hơi thở gấp gáp và

nặng nhọc: "Cảm ơn cậu rất nhiều!"

"Vì chuyện gì?"

"Chuyện cậu chỉ đáp án cho tớ!"

Minh Phong nhún vai: "Không cần cảm ơn, coi như là bố thí cho kẻ nghèo đi!"

"Tớ đâu có nghèo.

Cậu phải nói là có lòng muốn cứu giúp bạn bè thì đúng hơn." Liễu Như chỉnh Minh Phong.

"Chẳng phải cô rất nghèo kiến thức sao?" Đúng là muốn đả kích người khác mà.

Nhưng mà, Minh Phong, cậu có biết Liễu Như đời này sẽ không bị những lời chua chát của cậu làm cho kích động không? Nếu muốn làm cô ấy kích động, vậy thì hãy nói những lời ngọt ngào đi!

Liễu Như mặt ngây thơ vô số tội: "Tớ chỉ là hơi kém tiếng Anh một chút thôi.

Tớ cũng biết một số câu mà."

"Câu gì?"

"Hello là xin chào, goodbye là tạm biệt.

How are you là bạn khỏe không." Liễu Như lộng ngộng phát âm tiếng Anh.

Minh Phong châm biếm: "Wow~ kiến thức tiếng Anh của cô đúng là nhiều lắm, nhiều hơn so với một học sinh lớp một!" Hai bàn tay nhàm chán vỗ vào nhau, phát ra âm thanh tẻ nhạt.

"Không so đo với cậu nữa." Liễu Như đi lại, ngồi xuống cạnh Minh Phong trên băng đá: "Ở chỗ này mát thật!"

"Ai cho phép cô ngồi cạnh tôi?" Minh Phong nghi vấn.

Liễu Như trả lời: "Cậu đừng ích kỉ như thế được không? Nhường chỗ trống này cho tớ một chút đi!"

"Một chút là bao lâu?"

"Đến khi nào cậu rời đi!" Liễu Như cũng thông minh được một chút.

Minh Phong mở balô ra, lấy từ trong đó ra một viên kẹo, hướng Liễu Như nói: "Có muốn ăn không?"

Liễu Như nhìn viên kẹo vỏ màu hồng trên tay Minh Phong, ngay tức khắc nội tâm trở nên rối tung.

Cô không tin vào mắt mình, không tin vào tai mình, không tin đây là sự thật.

Đây là Minh Phong sao? Cậu ấy mời mình ăn kẹo thật sao?

Liễu Như muốn xác định lần nữa: "Cậu mời tớ ăn kẹo?"

Minh Phong nhàn nhạt trả lời: "Nếu không có người nói tôi ích kỉ!"

Vui vẻ, hạnh phúc từ trong tim trào dâng lên, biểu hiện rõ trên gương mặt của Liễu Như, trong nụ cười của cô, trong hai má lúm đồng tiền của cô, ngay cả trong ánh mắt cũng có.

Từ khi quen biết Minh Phong, đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động với mình, mặc dù chỉ là một viên kẹo.

Cô cảm thấy hôm nay mình rất may mắn.

Một người kích động, trong khi người kia lại rất bình tĩnh.

Liễu Như cầm viên kẹo trên tay, nâng niu nó như một báu vật.

Mặc dù không nỡ nhưng cô muốn thưởng thức nó ngay.

"Quà của cậu đúng là tuyệt phẩm.

Kẹo rất ngọt, ngọt hơn đường!" Viên kẹo nằm trong miệng của cô, cho nên làm cho giọng nói của cô có hơi bị móp méo.

"Vậy thì nuốt luôn đi!" Minh Phong cũng cho vào miệng mình một viên kẹo.

Bởi vì là kẹo cao su cho nên sau khi nhai xong còn có thể thổi thành bong bóng.

Liễu Như nhìn cái bong bóng trên miệng Minh Phong, hứng thú: "Cậu dạy tớ thổi giống cậu được không?"

Cái bong bóng trên miệng Minh Phong bị bể, cậu ta lại lấy ra một viên kẹo cao su khác, nhai xong lại thổi thành bong bóng khác.

Cứ như thế, thời gian trôi qua không biết đã bao lâu.

Minh Phong thổi bong bóng từ kẹo cao su, Liễu Như ngồi nhìn, không ngừng khích lệ.

Như thế có gọi là ngọt ngào không?