”Vương Vũ Phong con có đồng ý lấy Hàn Nguyệt Trinh làm vợ dù ốm đau bệnh tật, dù giàu có hay nghèo cũng không bao giờ xa cách hay không?”

Tiếng của mục sư vang lên trong giáo đường

”Con đồng ý.”

Vương Vũ Phong trả lời một cách miễn cưỡng. Hàn Nguyệt Trinh biết anh lấy cô chỉ là vì bị ép buộc chứ không phải thật lòng với cô

”Hàn Nguyệt Trinh con có đồng ý lấy Vương Vũ Phong làm chồng dù ốm đau hay bệnh tật, dù giàu có hay nghèo cũng sẽ không rời xa”

”Con nguyện ý”

Sau khi kết thúc THì Vương Vũ Phong rời khỏi nhà thờ. Đến tối thì chỉ có mình cô trở về.Lúc cô tắm rửa xong xuống lầu chờ anh nhưng ngoài ý muốn anh lại thấy cảnh không lên thấy. Anh cùng một cô gái khác đang làm chuyện ấy ngay tại đêm tân hôn của mình.Vương Vũ Phong thấy cô nhưng cũng chẳng để ý vẫn cứ làm chuyện của mình.

“A...Phong....em...chụi hết.... nổi.... rồi.. nhẹ chút....a...”

Hàn Nguyệt Trinh nuốt nước mắt quay lại phòng nhưng không tài nào ngủ được.Sang ngày hôm sau, cô vẫn lên trường như thường lệ.Cô bạn thân nhất của cô Triệu Dĩ Linh là người biết chuyện cô lấy chồng nhưng không nói với ai

“Nguyệt Trinh sao rồi đêm tân hôn vui chứ?”

“hì không có gì đâu cô nương.”

“Sao lại không có gì được chứ kì thật?”

“Chứ vậy bạn nghĩ sẽ có chuyện gì?”

“Thì sẽ này nọ í..é.. gì chứ!”