Lúc Mạnh Cảnh Thư tỉnh dậy thì trong phòng khách sạn chỉ còn lại mình anh.

Ánh nắng bên ngoài phòng bị tấm mành vừa dày vừa nặng ngăn cách nên trong phòng tối om không phân biệt được thời gian.

Phản ứng đầu tiên của anh là sờ tìm di động nhưng lại không mò tới.

Thế là anh chỉ có thể chống tay lên, nhìn vào màn hình điện thoại đặt ở đầu giường. 

11 giờ 17 phút.

Mạnh Cảnh Thư lại ngã ra giường lần nữa. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Đã lâu rồi anh không ngủ say đến vậy, cả người có hơi lười biếng, không tỉnh táo nổi. 

Mùi hương trên đệm thoáng chui vào mũi, có mùi của anh, cũng có mùi của người phụ nữ kia, đó là một mùi hương bí ẩn. 

Thế là cơ thể còn tỉnh lại sớm hơn tinh thần. 

Anh khẽ mắng một tiếng.

Chẳng qua mới không làm có hai ba tháng thôi mà chỉ mới có tí kích thích đã hưng phấn như một thằng xử nam vậy. 

Anh không nhịn được mà nhớ lại chuyện đêm qua. 

Mấy năm không gặp, cô không còn giống như trước kia nữa. 

Mới đầu chẳng qua là vì say nên mới muốn trêu chọc cô, ai ngờ cô lại làm tới luôn, đường đường là con ngoan trò giỏi mà lại làm loại chuyện này với anh. Những hình ảnh hoặc liền mạch hoặc đứt đoạn kia đồng loạt ùa về trong đầu anh. Cơ thể cô đung đưa theo động tác của anh, ánh đèn thành phố về đêm xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên làn da mướt mồ hôi của cô khiến nó trông như một khối ngọc, vừa trơn vừa ướt quấn quít với anh. 

……

Trong phòng vang lên tiếng rên khàn khàn. 

Mạnh Cảnh Thư thở dốc trong chốc lát và dần tỉnh táo lại.

Đêm qua, họ không có kéo rèm. Thế nên, hẳn là sáng nay lúc cô đi đã kéo lên. 

“Ui chao, cũng không ngại bị phơi nhỉ.” Trong ký ức mờ mịt chợt hiện lên một câu cằn nhằn như vậy, giọng của cô gái rất thấp, là kiểu nhẹ nhàng dịu dàng. 

Khi đó họ học lớp mấy nhỉ? 

Anh ngồi cạnh cửa sổ, đến tiết tự học buổi chiều anh cảm thấy mệt mỏi. Anh nằm ra bàn ngủ, bị ánh nắng ngã về Tây chiếu vào mắt, thế là anh xoay đầu sang hướng khác ngủ theo bản năng. Cô gái ngồi phía sau anh đều nhìn thấy hết, vì thế cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu rồi rướn nửa người lên kéo rèm lại giúp anh. 

Anh bật cười.

Thật ra cô không hề thay đổi.

……

Xúc động đúng là ma quỷ mà.

Khi Khương Nghênh rời giường thì cô đã cảm nhận được hậu quả rồi. 

Mà hậu quả trực tiếp nhất chính là anh để lại rất nhiều dấu vết trên người cô, đến váy của cô cũng không che hết được. 

Cô đứng sững trước gương vài giây, cuối cùng cô quyết định lấy những “hiện vật” tại đây. Nhân lúc người trong cuộc còn chưa tỉnh lại, cô mặc áo sơmi của anh vào, sắn ống tay áo lên, buộc vạt áo lại, sửa sang tới lui rốt cuộc cũng có thể trông như thường mà đi ra ngoài.  

Khương Nghênh không để lại tờ giấy nào mà cũng không để lại phương thức liên lạc, dứt khoát biến một đêm này thành một trò đùa dai. 

Trời đã sáng, mọi chuyện liền kết thúc.

Cô quay lại căn hộ nhỏ mình mới thuê, cuối cùng cũng được chui vào chăn thả lỏng. Trong lúc thấm mệt cô còn thầm vui mừng, may là tối qua cô uống ít nên hôm nay dậy sớm, không cần phải đối mặt với tình huống xấu hổ đó. Sau đó cô lại nghĩ đến cảnh Mạnh Cảnh Thư tỉnh dậy và phát hiện không có quần áo, nhất định anh sẽ ngớ người, và rồi giữa mày sẽ xuất hiện một nếp nhăn, có lẽ còn mắng cô nữa. 

Nhưng mà mắng cô cũng có ích gì không.  

Ha ha ha.

Cô ngủ thiếp đi trong sự vui vẻ. 

Lúc cô tỉnh lại vì bụng đói sôi ùng ục thì đã là chạng vạng. 

Trong nhà vẫn lộn xộn như cũ, mấy cái thùng vương vãi đầy đất, trông y như một kho hàng. 

Sau khi cô tan làm vào thứ sáu mới chuyển đến đây, còn chưa kịp dọn dẹp lại thì thứ bảy đã đi tụ họp với bạn bè rồi, đến tối lại…. 

Tóm lại, cô định về nhà nghỉ ngơi một lát rồi sẽ thu dọn, ai ngờ ngủ một giấc dậy lại hắt hơi liên tục. 

…… Tối qua mở điều hòa thấp quá đây mà. 

Đây đúng là cái giá của việc làm chuyện xấu mà. 

Có lẽ là cả quá trình sảng khoái quá nên kết quả cũng khá tệ. 

Bên ngoài đang là giờ cao điểm, Khương Nghênh đói bụng, cô lau nước mũi, chậm rì rì sắp xếp hành lý và quét dọn vệ sinh. Cuối cùng hơn một tiếng sau, cô cũng được ăn bữa cơm đầu tiên của hôm nay. 

Ứng dụng takeaway gửi cho cô mấy bao lì xì đến trễ. 

Cô nhìn một cái rồi tắt, sau đó mở Weibo theo thói quen. 

Trước khi đăng xuất, Khương Nghênh không đăng nhập vào tài khoản mà trực tiếp nhấn vào blog của mình. Blog của cô vô cùng đơn thuần, chỉ để hóng thị và xem xổ số nên không có bao nhiêu người chú ý. 

Vừa mở ra thì cô đã nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại của Mạnh Cảnh Thư vào tối qua. Đôi mắt to tròn, cánh môi đỏ căng mọng, mặt V-line xinh xắn, đây đích thị là kiểu người đẹp phù hợp với thẩm mỹ của đại đa số người. 

Chỉ là bài Weibo mà cô ta đăng lại không được đẹp như avatar. 

Phó Huyên Larissa V: Có phải thế giới này không có gì là ‘mãi mãi không thay đổi’ không? Có lẽ có vài thứ cũng sẽ biến mất như cái áo sơ mi này vậy. 

Đi cùng với đó là một chiếc áo sơ mi nam màu trắng, cổ áo bên trái bị lật lên để lộ một hàng chữ nhỏ thêu chìm màu bạc: LarissaLeroy. 

Đây là một căn hộ độc thân chỉ khoảng hơn 40 mét vuông nên Khương Nghênh chỉ cần nghiêng người là có thể với được chiếc áo sơ mi mà cô tùy tiện ném lên sofa nhỏ. Cô nhíu mày lật cổ áo lên. 

Quả nhiên.

“……”

Rồi rốt cuộc là cô ta đang xỉa xói ai vậy???

……

Trên tầng hai của THE ONE, tiếng nhạc lượn lờ, mùi cồn và mùi nước hoa hòa lẫn vào nhau, ánh sáng muôn màu muôn vẻ tỏa ra từ chiếc đèn cầu dưới lầu xuyên qua tấm kính ngăn cách chiếu lên trên, mang đến vẻ say mê và sôi động khác biệt. 

Hiển nhiên hôm nay tâm trạng của Mạnh Cảnh Thư không được tốt, anh dựa vào sofa, đến nói chuyện cũng lười. 

Ngụy Triển Phong đi chọn rượu về, vừa mở ra vừa trêu anh: “Mạnh thiếu gia à, vui vẻ chút đi, ông chủ Đồng người ta đặc biệt tới đón tiếp cậu đấy, cậu cho người ta chút thể diện đi.” 

Đồng Hạo cười nhạo: “Không cần cho tôi thể diện đâu.” Anh ta chỉ vào bàn rượu trước mặt: “Khách hàng chi lớn như vậy, chỉ cần không đập đồ bừa bãi thì có tỏ thái độ gì tôi cũng chịu được hết.” 

Đây chỉ là một câu nói đùa thôi. Ngụy Triển Phong là bạn Đại học của Mạnh Cảnh Thư, sau đó hai người lại là bạn cùng trường lúc ra nước ngoài học Thạc sĩ. Về sau họ kết bạn với Đồng Hạo, ba người trở thành bạn tốt của nhau. 

Đồng Hạo thêm đá vào ly rượu cho mỗi người, Mạnh Cảnh Thư cầm lấy ly của mình rồi ngửa đầu uống cạn. 

“Cậu ghi sổ lão Ngụy đấy, rượu này do cậu ta chọn mà.” 

“Mẹ… Tên này đúng là ‘chó cắn Lã Động Tân’ [*] mà.” Biểu cảm của Ngụy Triển Phong vô cùng khoa trương, “Cậu sờ lương tâm của mình mà nói xem người anh em tôi đây kịp thời gọi điện kêu cậu ra có phải đã cứu cậu khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng không? Bằng không hôm nay Phó Huyên chắc chắn sẽ không để cậu yên đâu.” 

[*] Trong dân gian có lưu truyền câu nói rằng: “Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm”, tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì “Cẩu Diễu” (苟杳) đồng âm với “cẩu giảo” (狗咬) nghĩa là ‘chó cắn’, nên mới bị đọc chệch ra thành “chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.

Mạnh Cảnh Thư rót thêm rượu vào ly, uống một ngụm rồi hỏi anh ta: “Sao cậu biết?” 

“Sao có thể không biết được? Mà có khi cả giới đều biết rồi ấy chứ. Đồng Hạo, cậu cho cậu ta đọc thử đi, xem xem hôm nay người phụ nữ kia đã đăng mấy bài Weibo rồi?” 

Đồng Hạo cầm di động mở Weibo rồi ném cho anh: “Tự xem đi.” 

—— Có phải thế giới này không có gì là ‘mãi mãi không thay đổi’ không? Có lẽ có vài thứ cũng sẽ biến mất như cái áo sơ mi này vậy.

—— Đã ba năm rồi, rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả đây? Tôi còn biết tin tưởng vào thứ gì nữa đây?

—— Lòng tôi rối loạn quá, những ký ức vui vẻ giờ đã trở nên lạnh lẽo cả rồi. 

……

Hiện nay Phó Huyên rất có tiếng trong giới, ban đầu là nhờ cách trang điểm và ăn mặc đẹp mà có một lượng fans nhất định. Sau đó, trong khoảng thời gian xuất ngoại, số lần cô ta khoe những món hàng đắt tiền và tham gia những sự kiện cao cấp ngày một nhiều hơn, hơn nữa ngoại hình của cô ta cũng đẹp nên đã có thêm không ít fans nhờ vào bằng cấp cao và vẻ ngoài đúng chuẩn bạch phú mỹ của mình. 

Bình thường Weibo của cô ta toàn là ảnh phong cảnh, ảnh selfie, ảnh đồ ăn ngon và ảnh khoe ân ái, còn không thì là quảng bá gì đó chứ chưa từng có chuyện trong vòng một ngày mà đăng nhiều trạng thái tâm trạng như vậy. Thế là rất nhiều fans đều đoán được rằng chuyện tình cảm của cô ta đã xảy ra vấn đề nên sôi nổi an ủi cô, đồng thời mắng chửi nhà trai dưới khu bình luận. 

Vốn dĩ mặt Mạnh Cảnh Thư vẫn luôn vô cảm nhưng vừa xem xong thì anh bỗng dưng cười rộ lên. Ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng lại nhếch lên, trông vô cùng lạnh lùng. 

Ngụy Triển Phong cảm thấy như mình vừa gặp ma: “Cậu còn cười được nữa hả, con đ*** này cũng biết giả bộ thật đấy. Bản thân làm chuyện đáng xấu hổ mà còn không tự biết, đã thế còn dám đóng vai nạn nhân. Hay là cậu cũng tạo một cái tài khoản, tung hết mọi chuyện của cô ta ra cho đám fans kia thấy bộ mặt thật của cô ta đi, để xem sau này còn thương hiệu nào tìm cô ta hợp tác nữa không.” 

Ngụy Triển Phong có thành kiến rất lớn với Phó Huyên. 

Lúc học Đại học, khi hai người họ mới ở bên nhau, trong lòng Ngụy Triển Phong còn thầm hâm mộ Mạnh Cảnh Thư khi anh có một nữ thần xinh đẹp như vậy cứ dính lấy mình. 

Tên Mạnh Cảnh Thư này, ngoài việc tiêu tiền và tặng quà không chút nương tay ra thì thật sự không thể xem là một người bạn trai ưu tú được, cùng lắm chỉ khá đẹp trai mà thôi, nhưng ở trong mắt đàn ông, đẹp trai lại không phải là một điều kiện vô cùng quan trọng. Ngụy Triển Phong cảm thấy năng lực, sự thông minh và gia thế của mình cũng không thua gì Mạnh Cảnh Thư, hơn nữa tính tình của anh ta còn tốt nữa nên tâm lý hơn anh nhiều, chắc chắn sẽ biết quan tâm chăm sóc bạn gái hơn anh, chứ không giống như tên kia, muốn làm gì thì làm đó, cũng không biết rằng phải dành thời gian ở bên bạn gái nhiều hơn. Ánh mắt của người đẹp quả là kém mà. 

Mãi đến sau này, bởi vì quan hệ với Mạnh Cảnh Thư nên số lần họ tiếp xúc với nhau cũng nhiều hơn. Bấy giờ anh ta mới biết Phó Huyên chẳng phải là một ngọn đèn cạn dầu, có điều đây dù gì cũng là bạn gái của anh em mình nên anh ta không tiện đánh giá lung tung. Cho đến mấy tháng trước, Đồng Hạo nói cho họ biết một phát hiện bất ngờ của mình. 

Đó mà là nữ thần gì chứ, phi!

Mạnh Cảnh Thư lắc lư ly rượu, những viên đá va vào nhau vang lên tiếng cùm cụp. 

Anh nói: “Tôi chưa ngả bài với cô ta nên cô ta vẫn chưa hay là tôi đã biết rồi.” 

Tuy anh không nói thẳng nhưng họ đều hiểu câu này có ý gì. 

Ngay cả Đồng Hạo cũng cảm thấy thật hiếm có: “Vậy mà cậu cũng nhịn được.” 

Ngụy Triển Phong thì không bình tĩnh như vậy: “Lão Mạnh à cậu đang nghĩ cái gì vậy? Mau vạch mặt cô ta đi chứ! Người phụ nữ kia vốn không có lương tâm, nếu cô ta là người biết niệm tình thì sao có thể làm vậy chứ? Bây giờ tôi chỉ nhìn cô ta thôi cũng thấy tởm nữa! Cậu có biết tối qua khi cô ta không liên lạc được với cậu đã gọi cho tôi bao nhiêu cuộc không? Suýt nữa tôi đã không nhịn nổi mà mắng cô ta rồi đó. Đừng có nói cậu còn lưu luyến cô ta đó nhé??!” 

Đồng Hạo tiếp lời: “Tôi cũng nhận được điện thoại.”

Mạnh Cảnh Thư cười khẽ: “Đầu óc tôi đâu có bị hỏng. Tôi không nói với cô ta mới là một kiểu tra tấn đó. Còn về chuyện gọi điện, các cậu kéo cô ta vào danh sách đen chẳng phải là xong rồi sao.” 

Ngụy Triển Phong nhìn nụ cười này của anh, trong lòng như có một cơn gió lạnh thổi qua: “Không phải cậu định trả thù đấy chứ?” 

Mạnh Cảnh Thư nói: “Tôi đâu có rảnh như vậy.”

Đồng Hạo lấy ly cụng với bọn họ rồi chậm rãi nói: “Tôi thấy Phó Huyên cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, vậy cái vẻ mặt khó chịu của cậu hôm nay là như thế nào?” Anh ta đẩy mắt kính, chợt đổi đề tài: “Tối qua cậu làm gì mà cả đêm không liên lạc được thế?” 

Tên Đồng Hạo này, luôn luôn có thể nắm bắt được điểm chính. 

Ngụy Triển Phong nghe anh ta nói vậy mới nhớ ra: “Đúng rồi lão Mạnh! Tổng giám đốc Trương nói 11 giờ tối qua là các người tàn cuộc rồi, nhưng người phụ nữ kia đến nhà cậu đợi cả đêm cũng không thấy cậu về, rốt cuộc cậu đi đâu làm gì hả? Chắc không phải là…” 

Mạnh Cảnh Thư nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi, anh không nói một lời đã nâng ly lên uống. 

Bị chiếm tiện nghi, bị người ta ngủ xong rồi còn trộm quần áo của anh đi nữa, hại anh chỉ có thể chờ trợ lý đến đưa quần áo, trong khi đó anh còn bị khách sạn tới nhắc nhở mình đã ở quá thời gian nữa. 

Thật là nhục nhã vô cùng.

Đồng Hạo thấy anh biến sắc thì hơi mỉm cười: “Xem ra cuối cùng Tổng giám đốc Mạnh cũng thông suốt rồi.” 

Ngụy Triển Phong liền kẻ xướng người họa với anh ta: “Gì? Thiệt hay giả vậy? Chẳng lẽ là do lâu rồi không làm nên quá trình không được thoải mái lắm à?? Nào, nói cho anh nghe xem, chỉ cần không phải chỗ đó không được thì mấy cái khác đều không thành vấn đề. Chúng ta đang độ tráng niên, cậu cũng đừng nhịn đến hỏng chứ.” 

Từ khi quen biết ở Đại học, Ngụy Triển Phong đã biết tên Mạnh Cảnh Thư này rất kiêu ngạo và cũng rất bắt bẻ. Si tình thì chắc chắn là không có rồi, nhưng nếu nói là phong lưu thì cũng không đúng. Anh thuộc kiểu người mắt mọc trên đầu, dù có cả đám con gái nhào tới nhưng nếu anh thấy không vừa mắt thì nhất định là một phiến lá cũng không để dính vào người. Lúc có bạn gái thì càng khỏi nói, mà cho dù độc thân thì cũng không có chuyện anh tùy tiện đi tìm đàn bà. 

Có một điểm Ngụy Triển Phong khâm phục anh vô cùng, đó chính là sự tự chủ của anh rất cao. Không biết nên nói anh biết tự kiềm chế hay là lãnh cảm mà hình như anh không mấy hứng thú với chuyện giường chiếu so với những người bạn cùng trang lứa. Ngay cả lúc trước khi mới hẹn hò với Phó Huyên, anh cũng hoàn toàn không giống như những người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, rõ là chàng trai tuổi hai mươi tràn đầy nhiệt huyết mà lại bỏ mặc cô bạn gái xinh đẹp để ru rú trong phòng ngủ với đám con trai độc thân, và cũng rất ít khi qua đêm ở bên ngoài. 

Vì vậy, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Ngụy Triển Phong sắp tò mò chết rồi. 

Mạnh Cảnh Thư tỏ vẻ bực bội, phớt lờ họ. 

Đúng lúc này, một đám bạn khác của Đồng Hạo cũng đến THE ONE, anh ta đón bọn họ lên lầu hai ngồi chung, cả đám người mải lo chuyện trò nên cũng không ai hỏi lại Mạnh Cảnh Thư chuyện đó. 

Trong đám bạn này có mấy cô gái xinh đẹp, trong đó có một người hoạt bát phóng khoáng, nãy giờ cứ nhìn chằm chằm Mạnh Cảnh Thư. Dáng vẻ hờ hững ít nói của người đàn ông này cực kỳ mê người. 

Đồng Hạo và Ngụy Triển Phong đều nhìn thấy hết, thế là họ cố ý nhường lại chỗ bên cạnh Mạnh Cảnh Thư. 

Cô gái xinh đẹp ngồi xuống cạnh Mạnh Cảnh Thư, chào hỏi anh: “Hi, tôi là Sandy! Chính là “Sandy” trong phim Cậu Bé Bọt Biển ấy.” 

Thật ra Mạnh Cảnh Thư không biết bộ phim hoạt hình này gồm có nhân vật nào, nhưng anh cảm thấy khi cô ấy cười rộ lên trông rất giống Cậu Bé Bọt Biển. 

Sandy rất thích cười, mà anh cũng không thấy phản cảm nên cũng trò chuyện đôi câu. 

Rượu quá ba tuần, mọi người đều đã hơi say. Mạnh Cảnh Thư uống rất nhiều, cho dù tửu lượng có tốt đến đâu đi nữa thì uống thế này vẫn khiến anh hơi choáng. So với cảnh xúc xắc bay tán loạn và hưng phấn nói cười của những người ở đây, anh lại có vẻ lơ đãng tùy ý. 

Sandy cứ không ngừng ríu rít bên tai anh, anh cũng hoàn toàn không nghe rõ cô ấy nói gì và có nhiều lúc chỉ đơn giản đáp lại mấy chữ, hoặc là lười biếng “ừ” một tiếng coi như đáp lời. 

Nhưng cô gái càng nhìn càng thích, gần như là muốn bắt đầu thử anh. Trong lúc nói chuyện với Mạnh Cảnh Thư, cô cố ý nghiêng người, đôi môi đỏ mềm mại lơ đãng cọ qua mặt anh.

“Ối, ngại quá, lỡ đụng phải anh rồi.” 

Không nhớ rõ đã bao lâu rồi, nhưng chỉ cần Mạnh Cảnh Thư nghe thấy con gái nhỏ giọng nói “ối” là trong lòng sẽ nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ. 

Anh quay đầu nhìn Sandy, sống mũi cao thẳng tạo thành một bóng râm trên sườn mặt. 

Sandy bị anh nhìn đến mức tim đập loạn nhịp. Trong lúc cô đang nghĩ xem anh sẽ tức giận hay hai người sẽ hôn môi thì chợt nghe anh nói: “Tôi hỏi cô một vấn đề.” 

Cô ngơ ngác gật đầu.

“Giả dụ cô thích một người nhưng lại kéo người ấy vào danh sách đen, tại sao lại như vậy?”

“Hả?”

“Hai người đã mấy năm không liên lạc, nhưng vừa gặp lại thì cô đã bằng lòng phát sinh quan hệ với anh ta, tại sao lại như thế?” 

“What???”