“ Hoắc Kinh Vũ, chúng ta ly hôn đi “

Người phụ nữ lạnh lùng đi vào dưới vô vàn những con mắt ngạc nhiên, khó hiểu của những người trong phòng họp, đi đến chỗ người đàn ông ngồi ngay ghế chính giữa của bàn họp lớn, vứt xuống bàn đơn ly hôn rồi trừng mắt nhìn hắn, yêu cầu.

“ Ký đi “

Hoắc Kinh Vũ tay thu thành nắm đấm, gương mặt hắn đã tức giận đến mức cực điểm đáp lại ánh mắt đó của cô cũng là một đôi mắt chứa đầy sát khí nhưng rồi hắn lại rũ mặt xuống, lạnh lùng cất giọng: “ Muốn ly hôn?, em đừng mơ “.

“ Anh còn muốn hành hạ tôi đến mức nào, tôi không sống nổi với tên đàn ông như anh, tôi muốn ly hôn “

“ Nhưng anh không muốn “, Hắn gào lên với cô.

Em là vợ tôi, cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không cho em tự do, tôi nhất định giam cầm em cả đời bên mình.

Hoắc Kinh Vũ chủ tịch của tập đoàn tài chính Hoắc Thị, là một người đàn ông lạnh lùng còn có chút tàn bạo nhưng hắn rất yêu vợ mình, cô đối với hắn như sinh mệnh nhưng yêu quá lại trở thành phát điên phát rồ, hắn biết rõ cô cũng yêu hắn đến chết đi sống lại nên đã đặt bẫy để cô rơi vào cuộc hôn nhân với hắn, rồi từ đó giam cầm, chiếm hữu cô, chỉ cần khoảnh cách từ cô hai mét xuất hiện một bóng dáng người đàn ông nào đó lén lút hắn sẽ điên tiết lên mà giết người nhưng cô vì yêu hắn nên chấp nhận mọi thứ, chỉ nghĩ đơn giản là vì hắn quá yêu mình mà thôi nhưng sau khi xảy ra chuyện đó bây giờ đứng trước hắn chỉ có sợ hãi và căm hận không còn tình yêu nào nữa.

Cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của người đàn ông này.

Nhưng làm gì có dễ như vậy.

Tình yêu của hắn hệt như một liều thuốc giúp cô hết bệnh cũng có thể khiến cô bệnh đến chết, hắn yêu cô đến mức trở thành như một kẻ tâm thần, b3nh hoạn.

Hoắc Kinh Vũ cầm lên tờ đơn ly hôn, cười lạnh một tiếng rồi từ từ xé nát, xong hắn vứt mạnh lên trời những mảnh giấy bay tứ tung trong căn phòng, nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của người phụ nữ hắn lại cảm thấy chạnh lòng mà đau đớn, trước đây đôi mắt đó chứa bao nhiêu tình yêu dành cho hắn thì bây giờ chỉ còn lại căm hận, sợ hãi.

Cả đời này của hắn đã nhận định là cô dù có khiến cô trở nên căm ghét, thù hận hắn cũng nhất định không để cô thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.

Người ta nói dù là ai khi đứng trước tình yêu cũng sẽ trở nên hèn mọn, hắn và cô cũng vậy, cả hai yêu nhau cuồng nhiệt nhưng sự hèn mọn của hắn lại hoàn toàn khác xa cô, từ sự hèn mọn trở thành ích kỷ, điên dại,…trong mắt cô biết rõ tên đàn ông này cũng yêu mình nhiều bao nhiêu những chỉ vì hắn không biết phân định đúng sai trong tình yêu càng không hiểu được yêu thật sự không phải suốt ngày tìm cách giữ chân, gian giữ đối phương như vậy, hắn yêu nhưng lại không hiểu thế nào là yêu.

Năm đó cô và hắn gặp nhau lần đầu tiên liền yêu đối phương, trong một buổi trình diễn dương cầm tại Ý, lúc đó cô là nghệ sĩ dương cầm chính của buổi trình diễn còn hắn chính là nhà đầu tư cho buổi trình diễn hôm đó, khoảng khắc cô mượt mà những ngón tay khảy lên phiếm đàn vô tình đã chiếm trọn trái tim hắn, hình ảnh người phụ nữ trong bộ váy trắng ngồi dưới ánh đèn chiếu rọi, nhẹ nhàng thả hồn vào những phiếm đàn, mái tóc đen dài chính là điểm thu hút đầu tiên rơi vào tầm mắt hắn, nhìn những lọn tóc bay cùng góc nghiêng thần tiên của người phụ nữ hắn liền nhận định người phụ nữ này chỉ có thể thuộc về mình.

Sau khi kết thúc buổi biểu diễn hắn mặc kệ mọi thứ tìm đến cô, lúc này vừa nhìn thấy người đàn ông, cô gái liền rung động, cô chưa bao giờ biết cảm giác rung động trước một người là thế nào nhưng chính người đàn ông này đã vô tình dạy cho cô biết điều đó.

Người đàn ông gương mặt tuấn tú, thần thái xuất thân trước mặt cô chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào có sưc hút như vậy, chính cô lúc này cũng có những suy nghĩ điên rồ, tự mình đã không còn kiểm soát được tình cảm của bản thân.

Sau khi tìm hiểu nhận ra cả hai đều là người Trung Quốc bọn họ trở nên vui sướng tột độ, từ đó bắt đầu cũng như những cặp đôi khác, tìm hiểu, hẹn hò rồi tiến vào hôn nhân, hắn luôn cho cô mọi thứ tốt nhất biến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ ganh tị, ngưỡng mộ cô.

Trước sự sợ hãi của những người khác trong phòng họp, hai người bọn họ dung ánh mắt boom đạn đấu đá nhau, khiến những con người này đột nhiên cảm nhận được mùi chết chóc đang tìm đến bản thân, nội bất xuất ngoại bất nhập, muốn rời đi nhưng chân cứ bị dính chặt, bên ngoài chỉ đến tới cửa thì không dám bước thêm một bước.

“ Hoắc Kinh Vũ, anh buông tha cho tôi đi “, trong mắt cô bây giờ là sự tuyệt vọng, buông xuôi, biết hắn sẽ không bao giờ dễ dàng trả tự do cho mình, hai mắt cô cay xè giọt nước mắt chầm chậm rơi xuống.

Ngay thời khắc này tim cô đau nhói như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào, cô vẫn còn yêu hắn nhưng không phải là yêu con thú dữ bên trong hắn, yêu nhưng vẫn cắn răng từ bỏ, đời này ngoài hắn ra có thể cô sẽ không yêu được ai nữa nhưng sẽ không để bản thân cam chịu mà tiếp tục sống với hắn thêm nữa.

Hoắc Kinh Vũ đứng dậy, tay hắn dịu dàng lau đi hai hàng nước mắt, thứ hắn không muốn thấy nhất chính là nước mắt của người hắn yêu rơi mà nhất là vì hắn mà rơi, người phụ nữ hắn yêu có quyền cố chấp, cứng đầu nhưng không thể vì yêu hắn mà trở nên đau khổ.

“ Đừng làm loạn nữa, đói rồi đúng không, về nhà anh nấu gì đó cho em ăn “

Nói rồi hắn dịu dàng nắm tay cô rời đi, nếu không có những chuyện trước đó thì hình ảnh của bọn họ lúc này trong mắt người khác chính là một cặp vợ chồng hạnh phúc.