Nghe thấy tiếng động, bên ngoài người ta bắt đầu ngó nghiêng bàn tán. Cửa phòng bệnh mở ra, Phương Doanh Doanh thở dốc chạy vào giữ lấy An Ninh, vừa nhìn thấy Diệp Vân ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng:"Cô tới đây làm gì?"

Diệp Vân chỉnh lại quần áo có chút xộc xệch, tóc có hơi rối do vừa bị An Ninh lôi kéo, thở hổn hển:"Tôi đến thăm cô ấy."

Nghe vậy Phương Doanh Doanh cười lanh:" Có lòng tốt vậy sao?" Phương Doanh Doanh liếc xéo cô ta một cái:" Cô tới thăm hay đến nhìn xem An Ninh thảm đến mức nào?"

Bị Phương Doanh nói trúng tim đen, khuôn mặt Diệp Vân thoáng chút chột dạ.

Phương Doanh Doanh giữ chặt An Ninh lại:" Ninh Ninh, cậu bình tĩnh một chút. Loại người da mặt dày tám thước như cô ta đụng vào chi cho bẩn tay mình." Phương Doanh Doanh rút khăc giấy lau tay cho An Ninh như cô vừa đụng vào thứ gì đó bẩn thỉu vậy.

"Cô..."

An Ninh rất hiểu tính cách của Phương Doanh Doanh, cô ấy tuy hơi nóng tính bốc đồng một chút nhưng lại chuyên đi bênh vực kẻ yếu, bộc trực, thẳng thắn. Hai người cùng nhau lớn lên nên thân thiết như chị em trong nhà, ba Phương và mẹ Phương cũng coi cô như con gái.

Phương Doanh Doanh có chút không vui, cô nhíu mày nhìn An Ninh thở dài:" Ninh Ninh, lẽ nào cậu vẫn chưa nhìn ra tâm địa cô ta hay sao? Loại đĩ cướp chồng bạn thân như cô ta chẳng tốt lành gì, tốt nhất nên tuyệt giao với cô ta luôn đi."

Cô ậm ừ cho qua, Diệp Vân là loại người gì trải qua chuyện này cô cũng đã rõ, có điều An Ninh không thể biết được rốt cuộc cô ta nham hiểm cỡ nào.

Bị gọi là đĩ, Diệp Vân chỉ thẳng tay về phía Phương Doanh Doanh và An Ninh gào lên:"Cô nói cái gì? Cô gọi ai là đĩ? Cô ta có chồng mà không biết giữ còn trách ai? An Ninh cô nhanh nhanh ly hôn với Giai Hạo sớm một chút, chớ lại chuốc lấy nhục nhã, Giai Hạo đã đón tôi về Tây Uyển ở rồi." Diệp Vân khoanh hay tay trước ngực, mặt vênh lên mắt đầy vẻ thách thức.

An Ninh khinh thường liếc cô ta:"Diệp Vân, tình bạn của chúng ta chấm dứt tại đây, về sau đừng nói tôi là bạn cô, tôi khinh." Dọn về Tây Uyển thì sao? Cánh cổng vào Chung gia của cô còn xa lắm! Từ ngày biết Chung Giai Hạo ngoại tình cô đã từng khóc, đã từng say, đã từng đau khổ suốt một thời gian dài. Nhưng khi đứa bé mất đi, tình yêu của cô dành cho anh đã vơi đi rất nhiều.

Phương Doanh Doanh sớm đã không muốn đôi co với loại người như Diệp Vân, trừng mắt nhìn cô ta:"An Ninh, nhiều lời với cô ta làm gì nữa, còn cô mau cút, trở về với tên tra nam của cô đi. Chỗ này là bệnh viện, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến người khác dưỡng bệnh. Thật ô nhiễm."

Người bên ngoài đứng xem náo nhiệt bắt đầu bàn tán ầm ý.

Người nhà bệnh nhân A: Xem kia tiểu tam tới hẳn bệnh viện gây sự với chính thất... chẹp chẹp.

Bệnh nhân B: Tiểu tam kia cũng lộng hành quá rồi. Còn muốn người vợ ly hôn nhanh nhanh một chút.

Người khám bệnh C: Cô vợ xinh đẹp như vậy mà tên chồng cũng ngoại tình với con ả xấu xí kia sao. Tên chồng thật là không có mắt a.

...

Nghe thấy những lời bàn tán bên ngoài Diệp Vân tức tối dậm chân, cô ta liếc nhìn đồng hồ treo trên tường rồi chỉ thẳng mặt Phương Doanh Doanh mắng:"Cô nói ai ô nhiễm, tôi thân cô thế cô mấy người ức hiếp người quá đáng."

"Ức hiếp cô? Đàng nào cũng có tiếng ức hiếp cô rồi vậy bà đây phải làm gì đó cho công bằng với cái tiếng ức hiếp cô chứ nhỉ?" Nói rồi cô cười gian manh, liếc nhìn bó hoa Diệp Vân mới mang đến "vụt" một tiếng ném thẳng vào đầu Diệp Vân:"Cút cho tôi."

Bó hoa rơi bịch xuống đất lá dập hoa tàn trông rất tội, Diệp Vân bị bó hoa đáp trúng đầu đau đớn hét lên, đầu tóc lại rối bù dính mấy cánh hoa tàn như người điên mới trốn trại.

Đúng lúc này trên hành lang có hai người đàn ông đẹp trai như nam thần chạy đến, người đàn ông tây trang đen khí chất phi phàm, lạnh lùng cao ngạo, thân hình cùng gương mặt như trời cao tạc nên. Người đàn ông áo blues trắng cũng vô cùng đẹp trai. Hai người đó chạy đến nơi gấp gáp đạp cửa xông vào nói:"Mấy người tính làm loạn bệnh viện của tôi đó hả?"