Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 21: Tôi muốn lên chùa cầu siêu cho đứa trẻ

Lúc An Ninh tỉnh lại đã là 2 tiếng sau.

Lúc mở mắt ra, cô thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ, sau khi định thần lại cô mới nhận ra đây là phòng ngủ chính, là hôn phòng của cô với Chung Giai Hạo. Chỉ tiếc là... giờ đây căn phòng này đã thuộc về anh và người phụ nữ khác...

An Ninh xuống giường, lặng ngắm căn phòng vốn đã quá quen thuộc, căn phòng chất chưa bao kỉ niệm vui buồn của cô từ khi về làm dâu Chung gia. An Ninh lặng ngắm hồi lâu, cô thấy lòng mình hơi hơi chua xót. Hít một hơi thật sâu, cô kéo cửa đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên cô thấy bên ngoài cửa có một người, vừa hay người đó cũng giơ tay muốn đẩy cửa đi vào.

Diệp Vân đứng ngoài cánh cửa, vừa nhìn thấy An Ninh từ phòng ngủ chính muốn đi ra thì nhướng mày cười giả tạo lên giọng:"Ninh Ninh, cậu để quên gì trong phòng của mình với Giai Hạo à?"

An Ninh vốn định trực tiếp lướt qua cô ta về phòng mình, nhưng câu nói của Diệp Vân làm bước chân ngừng lại một nhịp. Cô quay người nhìn thẳng vào mắt cô ta, cô nhìn rất sâu và lâu rồi bỗng nhiên cô bật cười:"Để quên sao? Diệp Vân cô nên nhớ dù sao tôi vẫn còn là thiếu phu nhân của Chung gia, Tây Uyển này bất cứ nơi đâu tôi cũng có quyền bước vào, còn cô thì không thể. Đây là hôn phòng của tôi và chồng tôi dựa vào cái gì mà cô nói đó là phòng mình?"

"Cô..."

Nói xong cô quay người đi thẳng bỏ lại Diệp Vân đứng đó không phản bác được câu gì.

Phải, Tây Uyển này là hôn phòng của cô và anh, cô vẫn còn là thiếu phu nhân của Chung gia. Vậy thì sao chứ? An Ninh cô đừng có đắc ý như vậy, cái ghế Chung thiếu phu nhân này rất nhanh sẽ thuộc về Diệp Vân tôi. Cô cứ chờ mà xem...

... ngôn tình sủng

An Ninh trở về phòng mình được một lát thì thím Lưu mang cháo và canh gừng lên cho cô, An Ninh cảm ơn bà rồi ngoan ngoãn ăn cháo uống canh. Do vẫn còn mệt và sốt nhẹ nên cô ngủ mê mệt đến tận chiều mới dậy, khi tỉnh dậy An Ninh thấy lòng mình trống rỗng. Buổi trưa hôm nay cô đã mơ một giấc mơ dài, cô mơ về những ngày đầu mới gặp Chung Giai Hạo, quen anh rồi yêu anh, cô mơ về ngày mình khoác lên bộ váy trắng tay cầm hoa bước vào lễ đường. Cô còn mơ thấy một đứa trẻ, trong giấc mơ nó mỉm cười với cô, nó nói rằng nó yêu cô nhiều lắm. Lúc tỉnh dậy An Ninh thấy lòng nặng trĩu, cô ngước nhìn ra bầu trời xa, ánh hoàng hôn làm lòng người ra buồn đến lạ. Đứa bé đi rồi, cô cũng nên làm chút gì cho nó, để nó ra đi thanh thản.

An Ninh xuống lầu, trong bếp thím Lưu tất bật chuẩn bị cơm chiều, ngoài phòng khách Chung Giai Hạo đang uống cafe và đọc tạp chí kinh tế bằng tiếng anh, Diệp Vân hẳn là đang trên phòng. Cô rón ren lại gần chỗ anh, đứng tần ngần thật lâu rất muốn cất lời nhưng không biết nên nói với anh như thế nào cho phải.

Chung Giai Hạo thực ra đã phát hiện ra cô đứng cạnh từ lâu nhưng anh vờ như không thấy, cảm giác ánh mắt cô cứ dán chặt lên người mình rất khó chịu. Cuối cùng anh mất hết kiên nhẫn, gấp tờ báo lại đặt xuống bàn rồi ngẩng mặt lên nhìn cô hỏi:"Nói đi, có chuyện gì?"

Anh ngẩng mặt lên cất giọng đột ngột làm An Ninh có chút giật mình, có phải là anh biết từ lúc cô đi tới rồi hay không?

Như đọc được suy nghĩ của cô, anh nhướng mày nói tiếp:"Tôi thấy cô đứng ở đây một lúc rồi. Tìm tôi có chuyện gì?"

"À...Tôi..." Cô lắp bắp, thật sự không muốn nhờ anh chút nào, nhưng mà cô nhất định phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh, cô hít một hơi sâu để hạ quyết tâm, dè dặt hỏi:" Ngày mai... anh có thể cho tôi mượn... một cái xe của anh không?"

Anh nhìn cô, mày kiếm hơi nhíu cô lại tính giở trò gì? Anh nhìn một hồi rốt cuộc không thể đoán ra rốt cuộc cô muốn làm gì cả. Anh đưa tay nhéo nhéo đầu mày:"Cô định đi đâu?"

"Tôi... tôi muốn lên chùa cầu siêu cho con..."

Mày kiếm của Chung Giai Hạo càng nhíu chặt:"Lên chùa?"

"Ừ." cô gật đầu.

Nhắc tới đứa trẻ anh lại thấy tim mình nhói lên một chút:" Cầu siêu ở chùa nào, ngày mai tôi đưa cô đi."

An Ninh vôi xua tay:"Không cần, tôi tự đi được." Cô không muốn đi cùng với anh, nhất là đứa trẻ này lại vì anh mà mất đi.

Thấy cô từ chối mình, chẳng hiểu sao trong lòng anh có chút mất mát nhưng vẫn cứng miệng:"Cô đừng hiểu lầm, tôi cũng muốn cầu siêu cho con của tôi và Diệp Vân."

Phải rồi! Anh là đi cầu siêu cho con của bọn họ, vậy mà cô lại có chút mơ tưởng anh là muốn đưa cô đi. Cô thấy mình thật nực cười mà, anh ghét cô như vậy, làm sao có thể...

"Ngày mai bảo Lâm Hải đưa cô đi, cô lái xe không rành lại làm hỏng xe tôi thì sao." Anh rút ra thêm một tấm thẻ đen đặt lên bàn rồi đẩy về phía cô:"Cầm đi, sắm lễ cho đàng hoàng."

Anh đây là có ý gì?

An Ninh đẩy tấm thẻ lại cho anh:"Tôi không cần, tôi có tiền."

"Cầm đi." Sau đó anh đứng dậy bỏ lên lầu, để cô đứng đó ngơ ngẩn tại chỗ.

Là anh cảm thấy có lỗi hay là anh thương hại cô đây?