Sáng hôm sau.

Ánh mặt trời rọi xuống,ánh nắng chiếu qua chiếc rèm cửa phòng.

Hình ảnh hai con người đang ôm nhau ngủ say sưa được hiện rõ.

Cố Khải Liêm từ từ mở mắt ra,cậu bỗng nhiên cảm thấy cánh tay trái hơi mỏi, như có vật gì đè lên.

Lấy lại tỉnh táo,cậu mới biết hóa ra là Sam Sam.

Cậu nghĩ lại,đêm qua trời trở lạnh Bội Sam bất giác nép sát vào người cậu như cái lò sưởi mà ôm chặt.

Cô từ nhỏ đã sợ lạnh chăng?Cậu cũng vì vậy mà tự nhiên tựa cằm lên đầu cô,hai tay cũng bất giác vòng qua ôm cô như muốn che chở.

Phía dưới của cả hai cọ sát, cảnh tượng này thật ám muội mà,thân mật vô cùng.

Dậy đi!

Cố Khải Liêm lay lay người Bội Sam, nhưng cô lại không có phản ứng gì.

Cậu vẫn cứ tiếp tục lay lấy lay để, một lúc sau thì Sam Sam phản ứng lại,cô ầm ừm.

Ưm!

Mèo nhỏ em dậy đi!

Lâm Bội Sam đang ngủ, dáng vẻ bướng bỉnh khi bị gọi dậy này khác hoàn toàn với vẻ ngoan ngoãn bình thường Khải Liêm thấy.

Lúc này cô lại càng ôm sát nép Cố Khải Liêm như muốn hai cơ thể hòa làm một.

Thực sự mà nói buổi sáng là lúc đàn ông nhạy cảm nhất, còn bây giờ Lâm Bội Sam lại cứ cọ xát vào cơ thể cậu.

Chưa kể Bội Sam chỉ mặc có chiếc áo sơ mi trắng của cậu chẳng thể che được gì hết thảy, còn lộ cả cặp mông căng tròn, trắng muốt.

Cố Khải Liêm bực bội, nhưng cậu chẳng dám ăn cô ngay, cảm thấy nên nuôi cô một năm nữa,cô đã đủ tuổi.

Vậy mà bây giờ Lâm Bội Sam cứ dụ dỗ cậu thế này thì biết làm sao.

Em có dạy không thì bảo?

Đáp án vẫn là cô không phản ứng.

Vậy thì đừng trách tôi.

Cố Khải Liêm đánh vào mông cô hai cái,bốp.

Bị đánh đau cô bất ngờ tỉnh giấc.

Cô mở cặp mắt to của mình ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là gương mặt đầy tức giận của anh Khải Liêm ấy.

Cô hoảng hốt bật dậy, nhảy cẩn lên muốn chạy thoát thì lại bị vấp phải cái mền.

Cố Khải Liêm thấy thế liền nhanh chóng kéo Bội Sam lại tránh cho cô ngã xuống sàn lạnh.

Một màn ảnh đẹp như thế lại xảy ra!

Kết quả lại là hai cặp mắt đối diện nhau, mặt sát mặt,môi kề môi.

Thế là cả Khải Liêm cũng như Bội Sam cả hai đều mất tong nụ hôn đầu.

Sam Sam trọn tròn mắt,ngồi dậy rối rít xin lỗi.

Ơ! anh! anh Khải Liêm! em! em xin lỗi.

Em xin lỗi anh rất nhiều ạ.

Em không có cố ý đâu ạ.

Em nói thật đấy.

Mặt Khải Liêm đen như đít nồi, dù biết Bội Sam không cố ý nhưng mà cậu rất khó chịu vì mất nụ hôn đầu.

Cố thiếu gia trước nay ăn chơi yêu đương không biết bao nhiêu người, nhưng chưa từng hôn ai là sự thật.

Cậu chỉ muốn hôn người mà cậu yêu.

Mau đi nấu bữa sáng đi.

Cậu hừ lạnh một tiếng ra lệnh.

Bội Sam dạ vâng liên tục rồi chạy ra khỏi phòng cậu.

Cô về phòng mình đóng cửa mà thở dốc, rõ là phòng cô và phòng anh chỉ cách có vài bước chân ấy vậy mà sao Bội Sam lại chạy mệt như hàng trăm mét.

Cô thở hồng hộc mặt đỏ, tim thì đập nhanh.

Cô nhớ rõ ràng lúc cô vô tình hôn cậu,cô cảm thấy rõ cái ngọt từ miệng cậu.

Cô có chút cảm thán anh Khải Liêm rất đẹp,cô mê mẩn suýt thốt lên thành tiếng khen cậu đẹp trai nữa chứ.

Bên kia bây giờ Khải Liêm đi vào phòng tắm để ""giải quyết "",cậu như vậy lại vì một nụ hôn mà c**ng lên.

Chưa bao giờ mà Cố Khải Liêm lại mất kiểm soát như vậy.

Bây giờ cậu chỉ có thể tự "" làm "" lấy vậy.

Tay trái Khải Liêm làm hết công suất,bây giờ trong đầu Khải Liêm lại chỉ có những hình ảnh cám dỗ mê muội của đêm qua.

Cố Khải Liêm đã ở trong phòng tắm ba mươi phút rồi mà chỉ nghĩ đến hai bầu ngực căng tròn,eo con kiến,cặp mông tròn lẳn và nhất đôi môi đỏ chúm chím đỏ hồng kia, làm ngọn lửa trong cậu muốn bùng lên, Khải Liêm muốn nếm thử thêm lần nữa.

.