"Tôi còn chưa đâm vào thực sự ...em khóc cái gì hả?"

Mồ hôi hắn chảy ròng ròng, rơi xuống ngực cô gái nhỏ.

Gân xanh hắn cứng nhắc rõ trên trán hằn dưới lớp da.

Sự điên cuồng trong giây phút này gần như không thể ngăn cản nổi nữa rồi.

"A...chậm ...chậm chút cậu chủ.

..a.

Cậu chủ chậm...chậm ...nhẹ thôi."

Cố Khải Liêm ở phía trên mặc kệ người con gái dưới thân.Hắn sâu sắc nhìn người con gái dưới thân cảm giác bây giờ của hắn chỉ có điên cuồng,điên cuồng đâm vào điên cuồng xé rách nhưng lại không thể.

Hốc mắt Bội Sam bọng lớn nước mắt đã gần như gần rơi xuống.Bội Sam chỉ biết cam chịu,biết cầu xin người đàn ông trên thân mình ánh mắt ấy có khiếp đảm, có hoảng sợ nhưng cũng ko dấu nổi sự yêu thương và ỷ lại.

......................

Lâm Bội Sam một cô gái quê vừa lên thành phố, cô gái ngây thơ mang theo ước mơ thay đổi số phận.

Với cánh đồng xanh mát mênh mông, cánh diều và hàng chuối hàng tre chạy dài che bóng mát cô đã sống với nó mười bảy năm.Mười bảy năm dưới quê của Bội Sam rất cực khổ, nhà nghèo nên Bội Sam không được vui chơi như các bạn cùng trang lứa huống hồ gì là thành phố xa hoa tráng lệ này.

Phụ gia đình làm việc hết gặt lúa còn chăn trâu cắt cỏ.

Dù vậy nhưng cô gái nhỏ này chưa bao giờ oán trách buồn tủi trước số phận mà Bội Sam luôn vui vẻ tràn đầy sức sống.

Nguyên nhân cô lên thành phố là sở dĩ hai tháng trước bố mẹ cô mất vì tai nạn lao động.Cô gái nhỏ ngày nào giờ đã trở thành trẻ mồ côi đầy đáng thương.Cô nghĩ cuộc đời mình đã không còn gì nữa rồi, ấy vậy mà ngõ cụt cuộc đời chưa kịp đóng lại đã có một người phụ nữ xuất hiện,bà ăn mặc sang trọng bước từ trên chiếc xe BMW với giá 1,133 tỷ đồng....

Người phụ nữ hiền hậu mỉm cười nói muốn đón cô lên thành phố với bà.

Bội Sam là gái nhà quê nhưng những việc như bắt cóc bán ra nước ngoài hay bán nội tạng cô đều biết.Bội Sam dè chừng hỏi.

- Chào bà, bà là ai?

Người phụ nữ dù thấy sự dè chừng của Bội Sam nhưng bà không hề tỏ vẻ khó chịu gì.

- Bội Sam, con yên tâm cô là Giai Kỳ, bạn thân của mẹ cháu.Cô và mẹ cháu là bạn thân từ nhỏ, cô vì gia đình làm ăn trên thành phố mà có gia đình trên đó.

Cô cũng rất buồn về chuyện của cha mẹ cháu và cũng không kịp về gặp họ lần cuối.Nhưng cháu yên tâm,mẹ cháu nhờ cô chăm sóc cho cháu,và cô cũng đã nhận lời rồi.

Người phụ nữ này tên Giai Kỳ sao?Cái tên quen thuộc này đã được mẹ cô nhắc rất nhiều khi kể về quá khứ còn đi học của bà.Cô cũng không chắc mẹ mình lại có một người bạn thân như thế, hai người thật khác biệt nhau quá lớn,khó hình dung họ thực sự là bạn thân của nhau.

- Con cảm ơn cô ạ.

Lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng của Bội Sam - một cô gái nông thôn bé nhỏ.

Cô nghĩ dù muốn hay không muốn nhưng để có thể chấp nhận trách nhiệm không phải của mình là người thực sự đáng trân trọng và biết ơn.

Bà Giai Kỳ nhìn thái độ ngoan ngoãn cứ Bội Sam mà than thầm thở dài.

- Tiểu Mỹ, Á Hiên hai người ở trên trời có linh thiêng thì hay phù hộ cho con bé nhé.

Bà Giai Kỳ rất thương Bội Sam ngoan ngoãn hiểu chuyện mà bố mẹ lại mất quá sớm.

- Cô tính dẫn con lên thành phố, con muốn thì mai cô dẫn con lên trên đấy.

Các thủ tục nhập học cô đã sắp xếp xong rồi.Con có thể suy nghĩ thêm, mọi quyết định đều ở con cô sẽ lo sắp xếp cho con ổn thoả.

Nói xong bà Giai Kỳ cũng ra về.

Bà muốn để Bội Sam quyết định và lựa chọn cuộc đời của mình.

Bà sẽ luôn ở sau ủng hộ mọi quyết định của cô, bà sẽ không ép con bé.

Lâm Bội Sam dùng cả ngày để suy nghĩ, cô nghĩ đến những ngày tháng trước kia cùng bố mẹ khổ trăm bề.

Cô nghĩ những ngày tháng mờ mịt tiếp theo và cả tương lai trống rỗng.Người phụ nữ ấy nhìn là biết người có tiền,có quyền nếu thực sự bà muốn chăm sóc cô thì ắt hẳn cuộc sống sau này của cô sẽ dỡ vất vả hơn nhưng...!Nhưng Bội Sam không muốn nhận.Ý chí cũng như sự tự tôn không cho phép cô làm vậy.Sự quật cường trong cô không cho phép cô nhận sự bố thí từ người khác.Cô biết hiện tại cô không có giá trị đáng bằng một đồng xu nhưng Bội Sam cô không thích bị người khác xem thường.

Có lẽ sẽ có cách khác đúng không?

....