Anh Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Em

Chương 31: Tôi Sợ Chết Lo Lắng Không An Toàn

Nguyễn Thư chưa kịp chuẩn bị, ngẩn người trong giây lát, ngay sau đó há hốc mồm gọi: "Anh ba."

"Ở đâu?"

"Tôi đang ở nhà."

"Ra ngoài."

Dù không phải là giọng điệu ra lệnh nhưng sự thẳng thắn này của anh khiến người khác cảm thấy như bị gò ép trong khuôn phép.

"Anh ba, hôm nay muộn quá rồi, xin lỗi, ngày mai tôi còn phải đi làm."

Phó Lệnh Nguyên mặc kệ, nhanh chóng bỏ qua lời từ chối khéo léo của cô: "Tôi đang ở cùng Lục Thiếu Thông.

Tạm thời có thể giới thiệu hai người làm quen với nhau."

Nguyễn Thư im lặng hồi lâu.

Phó Lệnh Nguyên không đợi ý kiến của cô, đột ngột tắt máy.

Không tới mười giây sau, một tin nhắn ngắn của anh được gửi đến điện thoại, trong đó có một dòng địa chỉ.

Nguyễn Thư nhìn chằm chằm không chớp mắt, con ngươi khẽ nheo lại, ngay sau đó tắt màn hình điện thoại, xoay người lên tầng.

Nửa tiếng sau tại Thành Nam.

Từng dãy nhà công xưởng bị bỏ hoang cách đây khá lâu.

Không biết từ bao giờ nó đã trở thành căn cứ của những thanh niên trẻ tuổi yêu nghệ thuật, nơi đây thường xuyên tổ chức các hoạt động sáng tạo hoặc các môn thể thao mạo hiểm.

Nguyễn Thư đỗ xe bên ngoài hàng rào rồi bước vào trong một mình, đập ngay vào mắt chính là các bức tranh graffiti đầy màu sắc chồng lên nhau.

Bây giờ mới là thời gian cao điểm nhất họ hoạt động, hầu như đều có người trong các dãy nhà cô vừa đi qua.

Tiếng động cơ xe gầm rú bên tai càng lúc càng lớn, cuối cùng cô cũng đến nơi mà Phó Lệnh Nguyên yêu cầu trước đó.

Khi Nguyễn Thư vừa bước vào công xưởng thì lúc này trên đường đua đang có một chiếc mô tô gắn máy vọt lên, bánh xe ma sát với lòng đường một một góc vô cùng nguy hiểm nhưng không hề trượt bánh.

Mấy chục người đứng xung quanh nhiệt tình ủng hộ, ngay lập tức tiếng còi kết thúc vang lên cùng với các lời khen ngợi, dẫn đầu chính là Lịch Thanh.

Ai nấy đều nhuộm tóc lòe loẹt, hoạt động lại còn náo nhiệt, trông chẳng khác nào đang tụ tập đánh nhau.

Bất chợt hiện lên trong đầu cô một vài ký ức xa xăm, Nguyễn Thư khó chịu khẽ nhíu mày.

"Chị Nguyễn."

Tiếng gọi xa lạ bất chợt vang lên bên tai Nguyễn Thư khiến cô ngẩn người giây lát, quay lại thì thấy Triệu Thập Tam cao lớn đang cúi đầu, giơ tay hướng về nơi nào đó: "Lão đại ở bên kia.

Để tôi dẫn cô đi."

Nguyễn Thư đứng chờ Triệu Thập Tam dẫn đường, nào ngờ Triệu Thập Tam vẫn đứng yên cúi đầu, cánh tay hơi nâng lên tỏ ý "Mời".

Cô nghi hoặc bước đi thì thấy Triệu Thập Tam theo sau ngay lập tức, duy trì khoảng cách nửa bước chân, kiên định giơ tay dẫn đường cho cô.

Nguyễn Thư xem như cũng hiểu được phần nào, thì ra anh ta coi cô là khách quý.

Đối diện với đường băng là một bục nhỏ cao tầm ba bốn mét, ngay từ xa đã có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Phó Lệnh Nguyên.

Nguyễn Thư bước lên cầu thang rỉ sét.

Chỉ có mình anh đứng trên đó, thân hình tuấn tú dựa vào lan can sắt cao ngang lưng, đang mải quan sát đường đua.

Vừa nghe tiếng động, anh đã quay người lại, vẫy vẫy Nguyễn Thư: "Lại đây."

Nguyễn Thư đặc biệt không thích cử chỉ và giọng điệu này của anh, cô mau chóng bước đến rồi dừng lại cách anh hai ba bước, chào hỏi: "Anh ba."

Hôm nay anh mặc áo gió màu đen, cổ áo dựng cao che bớt phần nào đường cong sắc sảo trên khuôn mặt, hình dáng này phù hợp với ấn tượng của cô hơn là những lần anh mặc âu phục đi giày da trước đó.

"Đừng đứng xa thế, không thấy được xe đâu." Phó Lệnh Nguyên nhắc nhở.

Nguyễn Thư liếc qua một lượt: "Tạm ổn, mắt tôi rất sáng."

Ngay sau đó cô lại chỉ vào vết rỉ sét loang lổ trên thanh sắt: "Tôi sợ chết, lo lắng không an toàn."

Phó Lệnh Nguyên khẽ mỉm cười, cũng không ép buộc cô.

"Anh ba không chơi sao?" Tuy rằng mượn lời để nói, nhưng Nguyễn Thư vẫn mơ hồ cảm giác hiện tại anh đã không còn chơi mấy trò này nữa.

Hồi đó không biết anh lôi một chiếc xe cũ từ đâu ra, lại còn đặc biệt mang đến gara sửa chữa lại, lắp thêm động cơ của mô tô phân khối lớn có thể chạy ầm ầm.

Mấy thanh niên tràn đầy năng lượng đều cực kỳ thích loại tốc độ như thế, so với việc lái xe bốn bánh còn ngầu hơn nhiều.

Đường Hiển Hương hâm mộ muốn chết, bám đít anh hẳn một thời gian dài.

Ngoại trừ những lúc rảnh rang đua xe trên đường cao tốc, Phó Lệnh Nguyên và hội anh em cùng có "xe" còn tìm cả đường đua bị bỏ hoang, bình thường hay có một nhóm người đến quậy phá vào ban đêm.

Có lần, trong một buổi tối cuối tuần, cô may mắn được Đường Hiển Dương đưa đến trải sự đời.

Lông mày núi xa của Phó Lệnh Nguyên khẽ nhướng lên: "Còn nhớ hả?"

E rằng việc này rất khó quên.

Nguyễn Thư mím môi, khẽ mỉm cười nhưng không nói gì, tiến thêm hai bước lên phía trước rồi khoanh tay đứng trước lan can, nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đang thể hiện kỹ năng đua xe của mình trên đường băng: "Lục Thiếu Thông?"

Phó Lệnh Nguyên nở nụ cười, coi như đang ngầm thừa nhận, ngay sau đó thẳng thắn nói tiếp: "Vì hạng mục đầu tư của Tập đoàn Ba Hâm với Lâm thị, xem ra em định tiếp cận bắt đầu từ Lục Thiếu Thông."

Lần trước anh nói rằng đã biết trước, quả nhiên là như vậy.

"Anh ba rất thân với Lục Thiếu Thông sao?" Cô hỏi như thế ngầm ngụ ý muốn tìm hiểu rõ hơn về tình bạn giữa anh và Lục Thiếu Thông.

Phó Lệnh Nguyên hơi nhếch môi: "Có tôi ở giữa làm cầu nối, em sẽ biến thành bạn của anh ta nhanh thôi."

Nguyễn Thư ngẩn người trong giây lát, tận đáy lòng không khỏi kinh ngạc.

T.