Nguyễn Thư ngẩn người ra một lúc, sau đó mới cười nói: “Không phải tôi đã nói chuyện này với anh ba vào đêm hôm đó rồi sao, mỗi tháng phụ nữ đều có mấy ngày khó chịu thế này mà.”
Phó Lệnh Nguyên im lặng nhìn cô nửa giây, đôi môi khẽ nhếch lên giống như đang biểu đạt cảm xúc của mình, nói: “Đau đến nỗi phải nhập viện, đúng là nghiêm trọng thật.”
Nguyễn Thư mơ hồ nhận thấy một vài tia khôn khéo dưới đáy mắt anh, cũng nghe ra trong lời nói của anh có phần hoài nghi, nhưng cô thật sự không hiểu tại sao anh lại muốn biết nguyên nhân cô nằm viện đến thế. Cô vốn không định tìm hiểu, chỉ tiếp lời, thản nhiên nói dối: “Đúng thế, cơn đau bụng kinh nguyệt của tôi trước nay vẫn luôn nghiêm trọng vậy mà.”
Thấy Phó Lệnh Nguyên dường như không có ý định nói tiếp, cô vội tháo đai an toàn, xoay người lại lấy đống hành lý phía sau xe. Khi ngoảnh lại thì đúng lúc gặp Phó Lệnh Nguyên đang mở cửa giúp cô, cánh tay anh đặt ngang trước ngực.
Trong chốc lát, Nguyễn Thư cảm thấy ngực mình như có gì đó đè nặng.
Mặc dù đã mở cửa xe, nhưng Phó Lệnh Nguyên không thu tay lại, chỉ khựng lại rồi nhìn cô chằm chằm.
Không biết có phải do ảo giác của bản thân hay không, mà dường như tay anh đang vô tình hay cố ý áp lên ngực cô.
Một bầu không khí khó tả dần lan tỏa khắp xe, giống hệt như lúc trước cô vô tình chạm vào bộ phận đó của anh vậy.
Nguyễn Thư khó hiểu nghiêng đầu nhìn Phó Lệnh Nguyên.
Thấy vậy, Phó Lệnh Nguyên vội thu tay lại, khuôn mặt vẫn rất bình thản, ngược lại không nói gì.
Để tránh tạo cảm giác bối rối cho cả hai, Nguyễn Thư đương nhiên cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, khẽ cong khóe miệng lễ phép chào anh: “Đã làm phiền đến anh ba rồi, tôi xin phép vào trước. Anh ba đi đường cẩn thận.”
Phó Lệnh Nguyên khẽ gật đầu, sau đó còn hùa theo cô nói một câu như thật: “Chúc cô mong chóng bình phục.”
Nguyễn Thư: “…”
Sau khi xuống xe, cô khẽ đóng cửa lại, lùi hai bước về phía ven đường.
Chiếc xe Jeep màu đen cũng không ở lại lâu hơn, mau chóng rời đi rồi dần hòa mình, biến mất trong màn đêm đen lạnh lẽo.
Ánh mắt của Nguyễn Thư không hề dao động trong vòng hai giây, sau đó quay lại bước vào nhà.
Tuy một tuần nay cô không về nhưng mọi thứ vẫn luôn diễn ra bình thường như vậy. Thím Khánh báo cáo lại với cô, dạo này Lâm Diệu Phù vẫn yên ổn, mặc dù đã xin nghỉ tiết ở trường nhưng hàng ngày cô ta cũng không chịu đi đâu, một ngày ba bữa đều đến Phật đường ăn cơm cùng với Trang Bội Dư.
Nguyễn Thư để hành lý xuống rồi đi đến Phật đường, khi đi qua cổng vòm dẫn đến vườn hoa phía sau thì thấy Lâm Diệu Phù và Trang Bội Dư đang ngồi trên ghế đá.
Lâm Diệu Phù thân thiết khoác tay, tựa đầu vào Trang Bội Dư giống như đang làm nũng, trên khuôn mặt của Trang Bội Dư cũng thấp thoáng một nụ cười nhạt hiếm hoi.
Hình ảnh mẹ con vui đùa…thật gai mắt.
Đáy mắt Nguyễn Thư khẽ lóe lên vài tia không rõ cảm xúc, sau đó cô bèn xoay người rời đi.
Buổi chiều ngày hôm sau sẽ có một sự kiện bán hàng phụ trợ, giúp đẩy mạnh tiêu thụ cho các sản phẩm mới ra mắt lần này, được tổ chức tại trung tâm mua sắm lớn nhất ở Hải Thành.
Sau khi xử lý xong một số việc cơ bản ở công ty vào buổi sáng, Nguyễn Thư cầm laptop đến trung tâm thương mại để xem xét hiện trường.
Quá trình chuẩn bị sự kiện diễn ra vô cùng nhanh chóng, khi cô đến thì sân khấu đã được bố trí gần như hoàn thành. Sau khi kiểm tra một vài chi tiết cùng nhân viên bộ phận quan hệ công chúng, đồng thời chào hỏi quản lý trung tâm thương mại và người phụ trách, sau đó mới rời đi, định ăn trưa trong một quán cà phê trên tầng ba.
Mới hai tiếng cô không kiểm tra email, đến khi vừa mở laptop kết nối internet ra đã có hơn hai mươi mail chưa đọc liên tiếp dồn dập gửi đến. Nguyễn Thư gọi một ly cà phê và một phần cơm gà, vừa lấp đầy bụng, vừa cố trả lời mail.
Sau khi xử lý và ăn trưa xong, cô gập laptop lại rồi cầm trên tay, mang theo áo khoác và chuẩn bị rời khỏi quán, khi đi ra qua một bàn ăn thì đột nhiên nhìn thấy Đường Hiền Dương đang ngồi diện với một cô gái trẻ tuổi, trông khá xinh đẹp.
Hoàn cảnh như vậy, không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Đường Hiển Dương cũng nhìn thấy cô, tâm trạng đang vô cùng thoải mái trong phút chốc lại trở nên cứng ngắc: “Thư…”
Biểu cảm giống hệt như ông chồng đi chơi với gái, rồi bị bà vợ bắt gian ngay tại trận vậy.
Thật ra thì anh ta không nhất thiết phải trưng bộ dạng đó ra trước mặt. Nguyễn Thư chỉ khẽ cười, điềm nhiên chào hỏi anh ta: “Ừ. Anh cũng tới đây ăn cơm sao? Tôi ăn xong rồi, còn có chút việc nên xin phép đi trước.”
“Thư! Em chờ đã, anh… ” Đường Hiển Dương vội vàng đứng dậy, còn chưa nói hết câu thì đã vô tình đụng phải ly nước bên cạnh.
Chất lỏng trong ly đổ xuống bắn lên người, thấm đẫm một khoảng áo sơ mi voan nhạt màu của cô. Nguyễn Thư thấy vậy hơi nhíu mày.
Đường Hiển Dương lại càng vội xin lỗi: “Xin lỗi em, Thư.”
Mối quan hệ của anh ta với cô gái ngồi đối diện nhiều nhất cũng chỉ là tình nghĩa, sau đó anh ta lại thân thiết rút một tờ giấy ăn đưa cho cô.
Trên thực tế, việc làm này thật sự rất vô ích, nhưng vì phép lịch sự, Nguyễn Thư đành phải nhận lấy, nói câu “Cám ơn” rồi lau mấy cái cho có.
“Hay để anh đền em cái khác?” Đường Hiển Dương ra vẻ không muốn nán lại đây lâu hơn nữa.
Nguyễn Thư hất tay anh ta ra: “Anh làm gì vậy, bản thân tự cảm thấy xấu hổ khi bị tôi thấy hai người riêng tư, nên giờ lấy tôi làm bia đỡ đạn sao?”
Giọng điệu cô giả vờ như đang trách móc, nhưng sâu bên trong đáy mắt vẫn ánh lên vẻ sắc bén đến nghiêm nghị.
Đường Hiển Dương giật mình.
Đột nhiên Nguyễn Thư quay người lại, khẽ nở nụ cười với cô gái kia rồi nói: “Chào cô, tôi là bạn của Đường Hiển Dương, đã làm phiền hai người ăn cơm rồi, thật sự xin lỗi.”
Cô gái kia liếc nhìn Đường Hiền Dương, mím môi cười: “Không làm phiền gì cả.”
“Đồ ăn ở đây không tệ đâu, hai người cứ từ từ nói chuyện. Tôi không làm “kỳ đà cản mũi” nữa.” Nguyễn Thư tinh nghịch nháy mắt một cái, xua tay rồi đi tiếp.
Sau khi ra đến cửa, xác nhận Đường Hiển Dương không bồng bột đuổi theo mình, cô mới khẽ thở phào một hơi, bắt đầu bỏ đi khuôn mặt tươi cười lịch sự, buồn phiền cúi xuống nhìn chằm chằm chiếc voan thấm nước. Chỉ đành đi theo hãng hiệu lên tầng mua sắm thời trang, bước vào một cửa hàng flagship* dành cho nữ của Dior, mau chóng chọn một chiếc áo sơ mi voan có thể kết hợp với quần tây bên dưới.
*) flagship trong kinh doanh là thuật ngữ để gọi cửa hàng lớn nhất và hiện đại nhất trong chuỗi bán lẻ, được thiết kế và bày biện sang trọng thể hiện sự xa xỉ của những thương hiệu hàng đầu thế giới.Chiếc áo cô chọn được thiết kế theo kiểu một nút cài, Nguyễn Thư cố mãi nhưng vẫn không cài được trong phòng thay đồ, định tìm nhân viên tiệm giúp đỡ. Nhưng dường như trong tiệm có mấy vị kim chủ** đến mua quần áo, tất cả nhân viên thấy vậy đều vội vàng chạy ra gói đồ, không dám đắc tội với bọn họ, xem ra không rảnh chút nào.
**) Kim chủ là người có vị thế trong xã hội và quyền lực trên thương trường, khả năng tài chính tốt, tài trợ cho các minh tinh. Nguyễn Thư bất lực đành tự làm lấy, cô khẽ nghiêng người, hơi cúi đầu xuống, hai tay vòng qua cổ định thử cài, nhưng không hiểu sao cổ cô dần mỏi nhừ, đau buốt nên mãi vẫn không làm được.
Đang lúc định bỏ cuộc thì bất chợt, một bàn tay nóng bỏng chạm vào người cô.