Trạch Dương trằn trọc mãi mà không ngủ được, khóe mắt cứ cay, vì điều gì mà cậu lại sụt sịt như sắp khóc? Vì một người từng bước vào cuộc đời cậu, một người cho cậu tìm được ý nghĩa để tồn tại, một người đã tô màu vào bức tranh tâm hồn vô sắc của cậu.
nay đã mãi mãi không thức dậy nữa, vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 17 tươi đẹp của em.