Từ buổi tối kì lạ ở nhà em hôm ấy cho tới bây giờ, cuộc sống của tôi không có gì thay đổi. Ngày nào cũng khởi đầu bình lặng, chấm dứt cũng bình lặng như khi nó bắt đầu.

Tháng chín trời nhiều mưa. Tháng mười có vài ngày nắng nóng đết toát mồ hôi hột. Tôi cố gắng tập trung vào những cảm xúc thực tế của mình, về em và về Vỹ.

Ngày nào tôi cũng chạy bộ thật lâu, làm việc thật chăm chỉ, đi xem phim, đi ăn uống, toàn bộ đều một mình.

Nhưng dẫu vậy, tôi hầu như vẫn không thể nào phân định được tình cảm của chính mình. Cảm xúc về em là một sự cô đơn đến nhói lòng. Ngay cả nước tôi uống, không khí tôi thở dường như cũng trở nên bén sắc.

Tôi có yêu Vỹ không? Tất nhiên tôi yêu Vỹ. Chúng tôi bên nhau, cùng nhau tạo nên vô số những kỉ niệm và những xúc cảm mà tôi không thể nào quên được. Nhưng sao tôi tôi cứ mãi nhớ em.

Mỗi khi tôi cố xua đi những suy nghĩ về em bằng hình ảnh và những kỉ niệm của tôi và Vỹ, thì em vẫn luôn ở đó, lặng lẽ ngắm nhìn tôi từ xa, dịu dàng mà dai dẳng.

3 giờ sáng, chung quanh vắng lặng như tờ đến độ tôi như nghe thấy tiếng nỗi nhớ em đâm rễ vào thân tôi mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một đau.

Tôi đã lựa chọn Vỹ, lựa chọn rằng bản thân đang mang trên mình những phức cảm của người đồng tính. Tất cả những điều đó rất không dễ dàng.

Tôi đã mất một khoảng nhiều thời gian để loay hoay trong những định kiến của xã hội. Bóp nghẹt đi niềm mong mỏi về thế hệ nối dõi tương lai của gia đình. Chiến đấu với những dục vọng đầy bản năng khi đứng chung mảnh sân của người đồng giới.

Tôi khinh thường những kẻ không chiến thắng nổi nhu cầu của bản thân, gieo rắc tinh lực của mình đi khắp nơi nhằm thỏa mãn những xúc cảm xác thịt và rồi lại quay sang mong chờ một sự vững tin trong mọi mối quan hệ.

Vỹ là người đồng giới đầu tiên và cũng là người duy nhất khiến tôi dở bỏ đi bức tường thành kiên cố của mình để đón nhận.

Sự tinh tế và tình yêu chân thành của Vỹ làm cho tôi như một con thú hoang cô độc nơi sa mạc cằn cỗi tìm thấy được ốc đảo xinh tươi ngập nước.

Cơn khát bao ngày được thỏa mãn, những nỗi đau chôn dấu không ngại ngùng được mang ra vỗ về an ủi. Chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau. Vỹ là của tôi. Và tôi là của Vỹ. Mãi là như vậy!

Đúng vậy, tôi đã yêu Vỹ và sẽ luôn là như vậy. Tôi cố gắng dẹp bỏ cảm xúc do dự sang một bên, tập trung nhìn vào mắt vỹ. Nước mắt vẫn không ngừng chảy, liên tục lẫn vào làn tóc mai hai bên rồi mất hút.

Bụng chợt dâng lên nỗi xót xa. Tôi cuối xuống hôn lên mắt Vỹ. Sự ẩm ướt run rẩy nơi hàng mi làm tôi hơi mất bình tĩnh. Có một cái gì đó bên trong tôi đang bắt đầu chuyển động, tôi biết, có một thứ gì đó đang dần thay đổi.

Trọng tâm đột ngột bị dời đi. Vỹ chống tay nhìn thẳng vào tôi đang nằm trên giường. Chiếc khăn quấn ngang hông vì lực kéo cũng đã rơi ra. Ngay khi đó, di động của Vỹ đổ chuông.