Ở Vỏ Sò Xám thành phố L, hội trưởng đại nhân rõ ràng không có Bánh Bao không hạnh phúc, ít nhất cũng không có ai ở đó chăm sóc anh. Tây Môn đẩy cửa đi vào thấy người nằm ngửa trên sô pha, hội trưởng đại nhân cứ thế mà ngủ, không mặc áo khoác, một mình ở lại không có thói quen bật điều hòa, trời tháng mười hai rét tận xương tủy, Tây Môn cũng có phần lo lắng cho lão đại nhà mình.

Anh đi bật điều hòa, chọn độ ấm phù hợp, xong thì hội trưởng đại nhân tỉnh dậy: “Chưa đi à?”

Tây Môn khó có được một lần đứng đắn: “Lão đại, hay anh thuê người làm theo giờ đi? Thuê dì vệ sinh ở đây nấu cơm cho anh luôn?”

Hội trưởng đại nhân cảm thấy vô nghĩa: “Anh có một mình, thuê làm gì”

Tây Môn thở dài. Anh hiểu người đàn ông này, tính vừa thối lại vừa cứng, có chuyện gì cũng không nói ra mà giữ trong lòng, giống hầu hết những người đàn ông khác ở chỗ không thể tự lo liệu cho bản thân. Trước kia còn đỡ, ít nhất trước kia không kiêng ăn, mua gì ăn nấy, không phải như giờ lúc nào vẻ mặt cũng lờ đờ nhạt nhẽo.

“Hay là thế này, Vỏ Sò Xám bên này cũng có hơn bốn mươi nhân viên, ăn cơm cũng là vấn đề. Hay thu xếp lo liệu luôn chuyện bữa ăn cho mọi người đi?”. Tây Môn rút điếu thuốc đưa qua, hội trưởng đại nhân cầm lấy thắp lửa: “Mày xem rồi làm đi”

Anh đã quen ngồi trước máy tính; chiến sĩ hoang hỏa trong trò chơi treo máy ở Giang Nam. Lia mắt qua danh sách Hảo hữu, một cái tên khác cũng đang sáng. Hội trưởng đại nhân nặng nề rút điếu thuốc, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến Bánh Bao, nhớ đến cái đêm đầy xúc cảm tinh tế, cảm giác mất hồn mất vía lúc tiến vào. Anh chợt thấy miệng khô lưỡi nóng, cảm thấy người thật kỳ lạ, trước ăn gì cũng không vào, giờ lại thấy đói khát kinh khủng.

Anh ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, quả thực anh muốn cô bỏ game, bỏ nơi này, cắt đứt mối liên hệ cuối cùng của hai người. Cô còn trẻ, không nên hao phí thanh xuân vào internet. Nhưng anh lại sợ sau khi cô đi rồi, ID Thù Tiểu Mộc sẽ vĩnh viễn không sáng nữa, đất hoang như thế, anh cảm thấy thật đáng sợ.

Mâu thuẫn thế này chính anh cũng thấy buồn cười. Đây là yêu sao?

Nhớ lại không kiềm chế được, kỷ niệm lan tràn, như axit sunfuric ăn mòn tất cả, bản thân lại còn vui vẻ cố giữ lấy, sợ mọi thứ biến mất.

Anh thở dài, đi vào khu hoang hỏa không có mục đích. Anh cố gắng làm bản thân giống trước kia, ngày ngày đi chiến trường, Lưu Quang, dã chiến, Thế lực chiến, thành chiến, nhưng… quả thật nhàm chán.

Thù Tiểu Mộc gặp anh ở Ngưng Hương Viên. Vốn cô đang làm nhiệm vụ phụ trong này, đến chỗ đó thì muốn dừng lại; đang ngồi trên khóm hoa lớn ngẩng đầu thì thấy anh lại gần. Lúc anh đến đá truyền tống thì cũng thấy cô, đất hoang này tàn nhẫn nhất chính là điều anh tưởng đã quên, nó lại giúp anh nhớ rõ, điều anh muốn né tránh, nó lại khiến anh phải gặp.

Cảnh tượng Ngưng Hương Viên cũng giống như tên, quanh năm hoa nở không tàn. Đáng chú ý nhất là Thù Tiểu Mộc đang đứng trên một đóa hoa lớn đến mức trên bản đồ cũng đánh dấu vị trí. Cô đứng cùng hoa, sắc lửa đỏ rực của cánh tỏa ra, người vẫn mặc bộ đồ tân thủ phái thích khách, tóc đen búi lên, trên trán có một chấm chu sa – kiểu mặt rất nhiều nữ game thủ chọn, tay nắm nha song nhưng lại không có sát khí của nghề. Có thể do đóa hoa dưới chân nở quá to đẹp nên nhìn cô lại càng mờ nhạt.

Hội trưởng đại nhân biết mình phải đi nhưng lại chần chừ không bước. Tây Môn lắc đầu đi ra ngoài – lão đại của anh như kiểu người còn hồn mất rồi.

Sau chuyện này, Vỏ Sò Xám thành phố L bao ăn = =

Tây Môn đặc biệt dặn cô đầu bếp nấu những món đặc biệt cho ông chủ, nhưng dường như anh phí công vô ích – hội trưởng đại nhân vẫn giữ cái vẻ mặt nhạt nhẽo như cũ.

Lúc cơm chiều, hội trưởng đại nhân nhận được điện thoại của Áp Tử, Áp Tử nói thẳng: “Lão Thánh, cùng tao đi Thượng Hải”

Hội trưởng đại nhân gác đũa, đứng dậy lấy áo khoác: “Đi bao lâu?”

“Đêm nay đi, ngày mai lại về”

Sau đó anh cũng biết tình hình có phần đặc biệt: bạn gái của Áp Tử sinh con, bố đứa bé không phải cậu ta.

“Áp Tử, mày phục vụ cũng quá chu đáo đi” – Hội trưởng đại nhân hiếm khi đùa cợt, Áp Tử lại tỏ ra nghiêm túc – “Bọn họ cãi nhau, hắn đánh cô ấy”

Hội trưởng đại nhân xắn tay áo: “Thằng này cũng *éo phải đàn ông, vợ vừa sinh con đã đánh! MD, đừng nói Thượng Hải, hắn chạy ra nước ngoài cũng phải tìm ra mà đánh!”

Đương nhiên Áp Tử tìm hội trưởng đại nhân không phải để làm trò bịt túi đánh đập, người ta đã kết hôn rồi, thân phận cậu ta cũng xấu hổ, có điều nghe tình nhân nhỏ khóc lóc kể lể cũng bất đắc dĩ, kêu hội trưởng đại nhân qua giảng hòa.

Lúc đến bên kia, Áp Tử không ra mặt, chỉ có hội trưởng đại nhân đem ông chồng kia ra uống chút rượu lâu năm, nói chuyện rất rôm rả, trước khi rời đi anh huơ huơ nắm tay với đối phương: “Đây là điện thoại của anh, sau này muốn luyện tay thì tìm anh, đừng bắt nạt đàn bà con gái”. Sau đó cúi xuống tai hắn nói: “Còn dám đánh em gái tao, tao đánh chết mày”

…Cách hòa giải của anh cũng thật trực tiếp, đối phương là người nhã nhặn, cao 1m78, đeo kính cận nặng, động thủ với hắn cũng chán chết.

Vì vậy đối phương cũng rất khiêm nhường, ngọt ngào tiễn anh cẩn thận.

Hội trưởng đại nhân với tình nhân của Áp Tử không có cảm tình, vì vậy lần này ra mặt cũng không hỏi xem vấn đề của hai người là gì. Áp Tử từ đầu đến cuối không gặp cô ta, sau khi xong chuyện thì hai người tìm một quán mỳ ăn, cậu lại phát hiện anh ăn ít đi hẳn: “Nói chuyện nửa ngày với người nho nhã, anh cũng thành người nho nhã luôn rồi à?”

Hội trưởng đại nhân cười: “Quá khó ăn”

Áp Tử rút khăn tay đưa anh: “Anh thật sự chia tay với Tiểu Mộc à?”

Hội trưởng đại nhân bị cậu giật điếu thuốc: “Cô ấy còn bé quá”

Áp Tử hút thuốc, từ chối cho ý kiến: “Cũng không phải ít tuổi, chơi cũng đủ rồi, có thể lập gia đình rồi”. Cậu phả ra vòng khói: “Mẹ em thu xếp cho đi xem mặt khắp nơi, gầy béo đủ cả, em ngờ trong tay bà ấy có ít nhất tư liệu về con gái nhà người ta trong bốn thành phố quanh đây. Anh có muốn đi gặp một lần không? Anh em với nhau cả”

Hội trưởng đại nhân cười to: “Được”. Cười xong anh tỏ ra thản nhiên hỏi: “Áp Tử, anh không muốn cô ấy tiếp tục chơi game này nữa, có cách gì không?”

Giữa tháng mười hai, hội trưởng đại nhân quen một cô gái qua xem mặt, tên gọi Chu Tĩnh An, hai mươi lăm tuổi, tính tình dịu dàng nhẹ nhàng. Mọi người đều cảm thấy ổn, hội trưởng đại nhân cũng thấy không vấn đề gì, vì thế hai người bắt đầu ở chung.

Anh kéo cô gái này cùng chơi game, kiên nhẫn dạy dô, tiểu bạch này ngay cả kỹ năng là gì cũng không biết nhưng nhanh chóng thích nghi. Tất cả mọi người ở Hồng Mông thiên hạ đều thức thời, công nhận vị đại tẩu này. Game chung quy cũng chỉ là game, không có tình cảm gắn bó ngoài đời, không chịu nổi tổn thương. Vì thế nhiều người dù vẫn nhớ rõ cảnh Thánh Kỵ Sĩ và Thù Tiểu Mộc đồng hành nhưng không ai nhắc lại. Ngay cả Bối Khả Khả cũng từ bỏ tình cảm với lão đại.

Dù sao, cô gái này cũng là bạn gái thật sự của Sở Hán.

Chu Tĩnh An chơi game cũng chọn hoang hỏa, tên đặt là CHÙA.

Thù Tiểu Mộc gặp nữ hoang hỏa này ở phụ bản cấp hai mươi tư, khi ấy cô ta mặc bộ thời trang Bỉ Ngạn, trang bị bộ đồ hoang hỏa, đang vô cùng tức giận. Nửa đêm, Thù Tiểu Mộc từ chức chủ thế lực Hồng Tụ Đường, chuyển giao cho Chân Phạm xong thì từ bỏ thế lực, lưu lạc đất hoang.

Tất cả mọi người khuyên hội trưởng đại nhân rằng dù sao cũng từng là thầy trò, cũng nên giữ lại theo tượng trưng. Lúc ấy hội trưởng đại nhân đang dẫn bạn gái đi Hoàng Tuyền, nghe vậy chỉ thản nhiên nói: “Có thể giữ sẽ không đi. Đi rồi thì không cần giữ”

“Anh cho rằng cô ấy không đối mặt với sự thật? Lão Thánh, thật ra người không chịu đối mặt là anh. Nếu anh thật sự muốn làm cô ấy từ bỏ hoàn toàn, anh cũng phải từ bỏ trước mới được. Tình yêu luôn làm người ta cảm thấy lo lắng. Chỉ khi nào có điểm đến mới, khi đó mới có thể buông tay.” Người đàn ông nho nhãn hút thuốc, tầm mắt phóng ra ngoài con phố, dừng ở điểm vô định. Gương mặt vẫn mỉm cười, dịu dàng mà đau thương: “Đây là bài học xương máu, tổng kết được từ những thất bại”