Khi Đường Trạch Thần lên tiếng lần nữa, trong  giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ cùng một ý cười dễ làm rung động lòng người, "Anh muốn gặp em, rất muốn."

Điện thoại ngắt rồi, Tần Noãn Dương làm thế nào cũng không ngồi yên được, cô đứng lặng bên cửa sổ nhìn trời đất chìm dưới màn mưa bàng bạc, trong lòng lại như bị một bàn tay vô hình xoắn lại, khó chịu, nôn nóng cực kỳ.

Cô ép buộc bản thân phải trấn tĩnh trở lại, trước hết đi pha một ấm trà ngon, rót vào trong bình giữ nhiệt để nếu anh có đến thì có thể uống ngay, làm ấm thân thể.

Còn có....

Cô ở trong phòng rảo một vòng, chuẩn bị sẵn khăn tắm, xả nước nóng vào bồn tắm để nếu như anh có bị dầm mưa thì có thể có nước nóng tắm ngay.

Đợi đến khi ngồi xuống lần nữa, nhìn đồng hồ mới thấy thời gian mới chỉ qua 15 phút.

Bên ngoài mưa như trút nước, những giọt mưa đập mạnh vào khung cửa sổ tạo nên những âm thanh lạo xạo không ngừng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài cùng tiếng sấm xé trời.

Cô nhìn đồng hồ một lần nữa, thế nào cũng không ngồi yên được, cầm lấy điện thoại cùng áo khoác lên, mở cửa chạy thẳng ra ngoài, ào ào chạy vào thang máy, xuống thẳng đại sảnh khách sạn.

Mãi đến khi xuống lầu dưới rồi, cô mới thực sự nhìn thấy hết lực sát thương của cơn bão siêu cấp này.

Hàng cây bên ngoài tán rung bần bật trước cơn gió dữ, sấm giật mưa rền, trong tầm mắt có thể nhìn thấy, hầu như không có chiếc xe nào đang chạy trên đường. Mặt đường nước đã dâng lên một đoạn, nếu như không phải khách sạn này nằm ở vị trí cao, chỉ sợ nước đã bắt đầu dâng đến thềm đại sảnh của khách sạn mất rồi.

"Ngồi đây đợi một lát đi." Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.

Thấy cô quay đầu lại, người vừa mới lên tiếng đưa ly nước trong tay qua.

Tầm mắt Tần Noãn Dương rơi trên tấm thẻ nằm trên ngực trái của cô gái đang mặc đồng phục của khách sạn, là Tùy An Nhiên, quản lý đại sảnh.

Cô lúc này mới đưa tay nhận lấy, thấp giọng nói cám ơn.

"Lúc cô vào đây ở, là tôi tiếp đãi cô nhưng không chắc là cô có nhớ hay không." Cô gái tên Tùy An Nhiên cười hiền nói.

"Nhớ." Tần Noãn Dương cầm ly nước, ngồi xuống sofa, vừa uống vừa đáp.

Nước nóng thấm vào cổ họng, làm trái tim nãy giờ thắc thỏm của cô an ổn lại không ít, đầu ngón tay lạnh lẽo của cô cũng dần ấm trở lại, "Đối với mấy cô gái đẹp, trước giờ tôi nhìn qua đều sẽ không quên. Chỉ không biết là cô lại có cái tên dễ nghe như vậy."

Tùy An Nhiên mỉm cười, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, "Cô là người thành phố A, chắc chưa từng chứng kiến trận bão lớn như thế đúng không? Ở thành phố gần biển như Giang Nam, gần như mỗi năm đều có một hai lần như thế này."

"Không có." Nối rồi, Tần Noãn Dương như lại nghĩ tới cái gì, hỏi, "Vậy cô thường gặp những tình huống thế này lắm sao?"

"Không phải. Nơi tôi công tác trước giờ vẫn là thành phố A, ở đây là tạm thời bị điều đến mà hôm nay thực ra là đêm cuối cùng tôi trực ở đây." Tùy An Nhiên cười, nói với giọng trào phúng, "Ai ngờ là ngày cuối cùng lại trôi qua tệ hại như thế này."

Tần Noãn Dương cúi đầu nhấp một ngụm nước, trong nước có hương hoa nhàn nhạt, lúc qua đầu lưỡi còn có thể nếm được một vị ngọt dịu. Cô hơi chau mày hỏi, "Bên trong là gì vậy?"

"Là hoa hồng khô. Tự tôi nấu một bình nhỏ, có bỏ thêm chút đường." Tùy An Nhiên bộ dạng thong dong cực kỳ, lại có tâm tình nói chuyện pha trà với cô.

Tần Noãn Dương không phải không nghe ra cô gái đối diện chừng như đang tìm cách giúp cô giết thời gian, ly nước trong tay hơi giơ lên, ngước mắt nhìn đối phương, "Cám ơn."

Tùy An Nhiên mỉm miệng cười, không biết có phải vì thói quen nghề nghiệp hay không mà đường cong khóe môi từ đầu đến cuối đều duy trì cùng một góc độ, rất vừa vặn, rất đẹp mắt. Hơn nữa gương mặt cô rất đẹp, ngũ quan tinh tế, làn da trắng nõn, càng nhìn càng thấy vừa mắt, giọng nói lại êm tai, "Không cần khách sáo, được người khác nhờ cậy thì phải làm cho đến nơi đến chốn."

"Được người nhờ cậy?" Đôi mày cô chau lại, trong đầu lập tức xẹt qua một cái tên, ngoại trừ anh ra, cô không nghĩ ra được là ai khác.

Tùy An Nhiên thấy cô đã hiểu, cũng không vạch trần, lại chuyển đề tài cùng cô nói chuyện, hết cảnh quan lại nói đến con người, văn hóa của thành phố S.

Giọng cô quả thực rất êm tai, tiết tấu lúc nói chuyện lại khống chế rất tốt, mang theo một chút mềm mại của con gái vùng sông nước, nghe quả thật rất thích.

Lúc đầu Tần Noãn Dương thi thoảng còn nhìn điện thoại, xem giờ, càng nghe về sau càng bị khơi lên hứng thú, thời gian trôi qua bao lâu cũng có chút không để ý.

Mãi đến khi cả đại sảnh vang lên một tiếng động lớn sau đó cả căn phòng chìm trong bóng tối, tiếng của Tùy An Nhiên cũng theo đó mà im bặt.

Bên ngoài không có chút ánh sáng nào bởi mưa bão đang hoành hành, mây đen phủ kín bầu trời, ánh sáng không cách nào lọt qua được. Giờ mất điện rồi, ở trong này thậm chí mặt mày của người ngồi đối diện cũng nhìn không rõ được.

Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, chính vì vậy tiếng gió mưa gào thét bên ngoài nghe vào tai càng thêm rõ ràng, càng thêm đáng sợ.

Chính ngay lúc đó, ngoài cửa khách sạn còn vọng đến những giọng nói hỗn loạn, "Cây đổ rồi..."

Tần Noãn Dương quay lại nhìn về phía sau mình, ở ngoài cửa khách sạn có một hàng cây không phải cổ thụ nhưng cũng không phải nhỏ đã bị gió cuốn đổ rạp vài nhánh cây ngổn ngang giữa đường, những thân cây còn lại cũng đang bị gió thổi lung lay không ngừng.

Cô bị cảnh tượng này dọa đến giật nảy mình, chiếc ly trong tay cầm không vững, rơi trên tấm thảm trải sàn dày phát ra một tiếng trầm đục, nước trong ly vẫn còn hơi nóng vãi trên chân nhưng cô lại giống như không hề có chút tri giác nào vậy.

Đôi mày Tùy An Nhiên hơi chau lại, vừa định nói gì đó thì điện thoại trong tay cô chợt đổ chuông, đầu bên kia không biết nói cái gì, chỉ thấy cô thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, đơn giản đáp, "Tôi biết rồi" rồi nhanh chóng ngắt điện thoại.

"Có lẽ là vì bão nên nguồn điện của khách sạn xảy ra chút vấn đề, giờ nhân viên chịu trách nhiệm đã khởi động nguồn điện dự phòng, đợi lát nữa sẽ ổn thôi. Giờ tôi phải tạm rời khỏi đây một lát, cô tự mình chú ý an toàn nhé." Nói rồi liền vội vội vàng vàng rời đi.

Tần Noãn Dương ngồi trở lại ghế, cầm điện thoại lên mở xem, bởi vì cả một buổi chiều gọi điện thoại cho Đường Trạch Thần suốt nên dung lượng pin của cô chẳng còn lại được bao nhiêu.

Thấy vẫn chưa có tin tức gì từ anh, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh lại đứng lên, đi về phía cửa.

Nếu như anh đến, đứng ở cửa, cô liền có thể nhìn thấy anh trước tiên.

Giờ đã hơn sáu giờ chiều rồi, cũng có nghĩa là cô đã ở đây đợi anh suốt một tiếng đồng hồ. Càng đợi trong lòng càng thêm sốt ruột, lại cầm điện thoại lên gọi cho anh.

Không biết có phải vì bão nên tín hiệu không tốt hay không mà gọi đến ba lần điện thoại mới thông, nhưng khi nghe được âm báo bận kia, trái tim Tần Noãn Dương bắt đầu đánh trống thình thịch trong lồng ngực.

Cô đứng cách đám đông đang đứng ở cửa không xa nhưng tầm mắt lại bị chắn quá nửa, cô rũ mắt nhìn xuống mũi chân mình, đầu bên kia không còn vọng đến tiếng báo bận nữa, chính ngay lúc cô tưởng là điện thoại sẽ gọi thông thì lại đổi lại một giọng nữ máy móc và lạnh tanh, "Số điện thoại mà bạn gọi tạm thời không có người nhận..."

Tâm trạng cô càng thêm phiền não.

Đám đông tụ tập trước cửa đang yên lặng chợt xôn xao hẳn lên nhưng nói chuyện lại toàn bằng tiếng địa phương của thành phố S, cô căn bản nghe không hiểu, chỉ thấy cửa kiếng của đại sảnh mở rộng cả hai phía, một trận cuồng phong theo khoảng hở lập tức ùa vào, mang theo đó là một luồng khí ẩm, ngay lập tức làm ướt một mảng lớn sàn nhà.

Cô chừng như cảm nhận được điều gì, vội đứng thẳng người dậy, nhón chân nhìn về phía cửa.

Đường Trạch Thần vừa vào đến cửa, nương theo ưu thế về chiều cao rất nhanh tìm được cô gái của mình đang đứng cách đó không xa, vừa định lên tiếng gọi cô thì tiếng gọi bị anh cứng rắn ghìm lại.

Trong bóng tối nặng nề, anh nương theo chút ánh sáng yếu ớt từ những chiếc điện thoại di động của người khác nhìn thấy cô đang vẹt đám đông tụ tập trước cửa mà phóng như bay tới, đi có chút vội vàng, bước chân lảo đảo không vững.

Anh nhịn một chút nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hô lớn, "Noãn Dương, đi chậm một chút."

Lúc Tần Noãn Dương nghe thấy tiếng anh, thân thể giống như bị ma pháp trấn định vậy, cả người cứng đờ không bước nổi một bước nào nữa. Đợi đến khi phản ứng trở lại thì tốc độ càng nhanh hơn, chạy thẳng về phía anh.

Cô đi ngược nguồn sáng, nhìn không thấy rõ lắm, chỉ dựa vào bản năng phán đoán hướng vừa mới phát ra âm thanh quen thuộc kia mà thôi.

Đường Trạch Thần cũng rảo bước đi về phía cô, lúc cách cô còn chừng một mét, đưa tay ra vững vàng ôm lấy cô, hơi dùng sức một cái liền kéo cả người cô gái vào trong ngực mình, "Ở đây nè, tìm ở đâu vậy?"

Tần Noãn Dương thoạt tiên ngớ người ra sau đó lập tức vươn tay ra ôm lấy anh. Rõ ràng là mỗi ngày đều trò chuyện với nhau qua điện thoại nhưng khi nghe được giọng nói quen thuộc của anh, trong hoàn cảnh như thế này, không hiểu sao lại có cảm giác như đã qua mấy đời.

Những nỗi lo lắng, bất an, sợ hãi cách đây một phút, chính vào lúc nhìn thấy anh, được anh ôm vào trong ngực, được ôm anh này triệt để tan rã nhưng theo đó mà đến, là cảm giác sợ hãi sau khi chuyện đã xảy ra từ đáy lòng rào rạt dâng lên.

Thời tiết thế này, hoàn cảnh thế này, lỡ như có một chút không may nào đó, thật sự sẽ xảy ra chuyện đó!

Chóp mũi cô chua xót khôn tả, được anh ôm trong vòng tay ấm áp quen thuộc, đáy lòng càng mềm mại nhưng cảm giác tức giận tích lũy suốt cả buổi chiều, từ sau khi nhận được điện thoại của anh, biết anh đang trên đường đi đến đây giờ phút này cũng bắt đầu bùng nổ.

Cô dùng sức đẩy anh ra, gương mặt xinh đẹp sầm xuống, giọng thật sắc bén, "Anh có biết cơn bão này dữ dội đến mức nào không? Mưa to gió lớn như thế này, chưa kể nước ngập, cây đổ, thế mà anh còn dám chạy từ thành phố L đến đây. Anh có biết vừa nãy, khi em tận mắt chứng kiến cái cây ngoài cửa bị gió thổi gãy đổ ngoài đường kia trong lòng em lo lắng đến mức nào không? Em sợ..."

Nói một hơi không nghỉ, đến cuối cùng giọng đã trở nên nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.

Hơn một tiếng đồng hồ qua cô đứng ngồi không yên, trong đầu xuất hiện đủ loại khả năng, dù dặn lòng cố gắng trấn định nhưng cảm giác sợ hãi ấy, căn bản là không tự dấu bản thân được.

Đường Trạch Thần thoạt tiên còn rất nghiêm túc nghe cô trách móc nhưng càng nghe về sau, phát hiện trong giọng nói của cô có gì đó không đúng, hơi cúi đầu xuống nhìn, đã thấy đáy mắt cô ẩm ướt một mảnh...

Anh đưa tay lên sờ, quả nhiên không ngoài dự liệu, cảm giác mà lòng bàn tay sờ tới cũng là ẩm ướt.

Cô khóc...

"Anh không sao." Giọng anh hơi khàn, có chút bất đắc dĩ cúi đầu xuống hôn lên trán cô, dịu dàng trấn an, "Không phải anh đang khỏe mạnh đàng hoàng đứng trước mặt em sao? Em có muốn sờ thử không? Xác nhận một chút?"

Thực lòng mà nói, cảm giác tức giận trong lòng Tần Noãn Dương đó, sau khi phát tiết một hồi, khóc một hồi thì đã tan quá nửa, mà thái độ nhận sai của anh lại quá tốt... cô quả thực không tức giận nổi nữa, nhưng nước mắt thì không hiểu sao lại không ngừng lại được.

Nhất thời, thực sự giống như một cô gái nhỏ bị bức hiếp rất thảm, ủy khuất cực độ.

Anh nghiêng người qua, tay nâng cằm cô lên tỉ mỉ quan sát, rõ ràng là nên cảm thấy đau lòng nhưng lúc này, lại không kìm được mà cảm thấy vui sướng, "Không khóc nữa, phòng ở đâu, chúng ta lên lầu nói chuyện."

Tần Noãn Dương cũng cảm thấy địa điểm cực kỳ không thích hợp vì vậy bước lên trước anh một bước, kéo kéo tay áo anh.

Từ nhỏ đến lớn cô làm nũng với Tần Chiêu Dương quen rồi, lúc đối đãi với anh, cũng không tự chủ được dùng cùng một chiêu làm nũng này.

Đường Trạch Thần hai tay nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn phớt lên môi cô một cái, lúc này mới ôm cả người cô vào trong ngực, dìu cô bước lên lầu.

Cũng may phòng của Tần Noãn Dương ở tầng lầu không cao lắm, bằng không với tình trạng mất điện, không có thang máy thế này... leo mười mấy tầng lầu chắc khiến cô mất nửa cái mạng luôn.

Đợi khi vào phòng rồi, chuyện đầu tiên cô làm là đi lấy bình giữ nhiệt đưa cho anh, "Vừa nãy pha trà nhưng nguội mất rồi, đây là bình giữ nhiệt của em, lúc em quay phim hay dùng..."

Đường Trạch Thần trầm mặc nhìn cô một lúc, sau đó tầm mắt rơi trên chiếc bình giữ nhiệt trên tay cô, đưa tay nhận lấy rồi trực tiếp đặt lên chiếc bàn bên cạnh, không thèm quan tâm đến nó nữa.

Sau đó ôm cô lên, xoay người đặt cô ngồi lên chiếc bàn đặt laptop hơi cao một chút kia.

"Anh làm gì vậy? Em còn chưa nói..." Chữ « xong » còn chưa nói ra, nụ hôn của người đàn ông đã như mưa rền gió dữ cuốn đến, đem những lời cô chưa nói hết chặn cả lại.

Hôn rất mạnh mẽ nhưng không thâm nhập, chỉ triền miên nhấm nháp đôi môi cô, dần dần, từ mạnh mẽ trở nên dịu dàng, không biết là đang an ủi cô hay đang trấn an chính mình.

Hồi lâu, anh mới thả cô ra, từng chữ từng chữ nói, "Anh nhớ em, rất nhớ, rất nhớ."

Tần Noãn Dương « ô » một tiếng, thầm lặng đỏ mặt, "Em cũng... nhớ anh."

*****

Một lúc sau, khách sạn đã khôi phục nguồn điện trở lại, cô ngồi ở mép giường, trước mặt là chiếc tivi đang phát tin tức nhưng âm thanh đã được chỉnh xuống thấp đến mức không thể nghe thấy.

Lúc này đây, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng, đại khái chính là tiếng nước chảy rào rạt từ phòng tắm vọng đến.

Tần Noãn Dương nắm chặt remote trong tay, đầu óc vẫn là một mảnh hỗn loạn...

Vừa nãy cô không phải còn nói dạy gì đó sao? Thế nào mà lại biến thành thế này??

Mỹ nam kế cũng đừng có tùy tiện sử dụng như vậy chứ?

Mỹ sắc hại người, lời của cổ nhân tuyệt đối không sai mà.

Anh tuy rằng đến rất vội vàng nhưng vẫn mang theo hành lý. Anh vào phòng tắm được một lúc thì Tần Noãn Dương nhận được điện thoại của Mễ Nhã, giọng cô nàng có chút ngượng ngùng lại có chút hưng phấn hỏi, "Giờ em có tiện nói chuyện không? Đường tiên sinh chắc còn chưa có đem em lăn qua lộn lại đấy chứ.."

Tần Noãn Dương như rơi vào trong sương mù, "...cái gì mà lăn qua lộn lại?"

Mễ Nhã nặng nề ho khan mấy tiếng, chỉ hận không thể thẳng thắn "giáo dục" một hồi, "Đường tiên sinh dạy dỗ em chưa tới nơi tới chốn à? Giờ em mở cửa ra đi, chị đang đứng ở cửa rồi."

"Chị tới đây làm gì chứ?"

Mễ Nhã nghẹn một hơi, "Chị mang hành lý của Đường đại boss tới."

Lúc Tần Noãn Dương mở cửa ra, Mễ Nhã quả thực đang đứng ở cửa. Cô trước tiên thò đầu vào quan sát một vòng, khi nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng ra, nháy mắt với cô một cách mờ ám, nhét túi hành lý gọn nhẹ trong tay vào tay cô, "Chị đưa hành lý dùm cho Lý Mục."

Tần Noãn Dương nhướn mày, khó được có lúc có hứng thú trêu chọc người đại diện của mình như bây giờ, "Tốc độ Lý Mục nhà chị đem chị lăn qua lộn lại cũng thật nhanh quá há..."

Mễ Nhã: "..."

Chết tiệt, cô mới vừa nghe được cái gì đó?

*****

Vừa mới tiễn khách xong đóng cửa lại thì đã thấy người đàn ông đầu tóc ướt sũng nước từ phòng tắm bước ra, khi thấy trong tay cô cầm túi hành lý của mình, thuận tay tiếp nhận nó đặt ở trên bàn, vừa lấy khăn lau tóc vừa hỏi, "Vừa nãy nói cái gì mà lăn qua lộn lại?"

Tần Noãn Dương đã đứng ngay trước cửa hóa đá...

Vừa nãy bởi vì không có quần áo để thay, Đường Trạch Thần chỉ đành dùng khăn tắm quấn tạm. Anh mới vừa tắm xong, trên người không có gì che chắn ngoại trừ chiếc khăn tắm lỏng lẻo quấn nơi thắt lưng che chắn bộ vị trọng yếu, lộ ra ngoài là lồng ngực rắn rỏi, cơ bắp như ẩn như hiện dưới làn da, vóc dáng anh không gầy, rất rắn chắc, cơ bụng đẹp mắt...

Vẫn biết Đường Trạch Thần dáng người nhất định rất tốt nhưng mà hôm nay nhìn thấy vẫn khiến cô giật mình như thường. Nghe nói cảnh tượng mỹ nữ tắm xong bước ra dễ rung động lòng người nhất nhưng bây giờ xem ra, mỹ nam tắm xong bước ra cũng câu hồn như vậy...

Tần Noãn Dương không thể phủ nhận cô mới vừa bị kinh diễm một chút, trong thoáng chốc giống như huyết khí trào dâng, chỉ cảm thấy chóp mũi nong nóng, chừng như có thứ gì đó muốn trào ra ngoài.

Cô lập tức rất sáng suốt dời đi tầm mắt, thấp giọng ho khan một tiếng, hắng hắng cổ họng, "Đâu có gì."

Cho dù là có gì thật, cũng không thích hợp nói với anh nha.

"Vóc dáng của anh khiến em rất thất vọng?" Người đàn ông đột ngột hỏi một câu không đầu không đuôi.

Tần Noãn Dương « a » một tiếng, tầm mắt nãy giờ cố ý hướng sang một hướng khác bị cô cưỡng bách dời trở lại, rơi trên mặt anh.

Đường Trạch Thần đáy mắt tràn đầy ý cười nhưng giọng lại cực kỳ nghiêm túc hỏi lại một lần nữa, "Anh nói vóc dáng của anh chẳng lẽ không đủ đẹp mắt?"

"Đẹp mắt mà..." Cô đáp bằng giọng yếu ớt.

"Vậy tại sao em không nhìn?"

"Đại khái là... những thứ phi lễ thì không nên nhìn mà..."

Đường Trạch Thần: "..."