Sự sống thứ hai…? Mặt Akari tái xanh đi, mồm há ra không ngậm lại được.

Phi lý! Quá phi lý. Đó là chuyện không thể nào. Cô thề với trời rằng cô chưa hề phản bội Syaoran, cũng chưa hề xảy ra quan hệ nam nữa với người khác.

Masaomi sững sờ phóng tầm mắt sang nhìn Akari, đôi mắt đó là tim Akari hẫng đi, ngập tràn là sự thất vọng và đau thương còn có cả tự trách, thậm chí cô còn có thể những giọt nước mắt mơ hồ trong đôi mắt anh. Akari chỉ biết hoảng loạn lắc đầu phân bua trong vô vọng “ Em không có! Em chưa hề quan hệ với người khác.”

“Nhưng có một việc làm tôi thấy rất kỳ lạ” Baba nặng nề thở hắc ra, nhíu mày trầm tư.

Masaomi như thấy một tia sáng hy vọng nhen nhóm, vội vàng gặng hỏi

“Chuyện gì vậy Baba-san?”

“Siêu âm tôi có thể thấy túi thai, nhưng lại không thấy dấu hiệu của sự rụng trứng. Chứng tỏ trứng và t*ng trùng chưa hề gặp nhau. Chuyện này quả thật rất kỳ lạ, cậu vẫn nên nhanh chóng mà tiến hành thôi…”

Sau khi ba người từ bệnh viện leo lên xe và trở về nhà, phòng làm việc của bác sĩ Baba chẳng mấy chốc lại yên tĩnh lạ thường, bà xoay ghế nhìn ra cửa sổ, nơi có thể phóng tầm mắt thu được khung cảnh của Tokyo vào mắt, bà thở dài một hơi.

Bà làm việc này đã hơn bốn mươi năm rồi, đã từng gặp qua nhiều trường hợp mang thai kỳ quái nhưng hiện tượng này là lần đầu tiên bà thấy. Nhìn kiểu gì củng thấy con bé kia chưa hề quan hệ tình dục, vậy thì làm sao có thể mang thai? Có quá lạ không?

Lúc đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng bệnh vang lên một tràng tiếng gõ cửa, nghĩ rằng có bệnh nhân đến khám nên bà lại thở hắc ra, đeo mắt kính vào và bảo “Vào đi.”

Cửa phòng mở ra, một bóng dáng nhỏ bé vận trang phục đáng yêu bước vào, đó là một đứa bé trai khôi ngô với khuôn mặt thiên thần đang mỉm cười nhìn bà, trên tay cậu nhóc là con búp bê đã bị rơi mất một bên mắt và tay chân bị may vá lại với nhau một cách kỳ lạ.

Baba thấy hơi kỳ quái, đây là phòng siêu âm, tại sao lại có trẻ con? Không lẽ là người thân của bệnh nhân nào đó? Baba rất yêu trẻ em, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như tiểu thiên sứ kia cũng không kìm lòng được bước lại gần nhỏ nhẹ hỏi “Cậu bé, cháu đi đâu đây?”

“Bà ơi. Hai người vừa nãy bước vào là sao thế ạ?”

Giọng nói ngọt như nước đường vang lên, đánh vào tận sâu trong lòng Baba, nhưng rồi bà để ý đến câu hỏi kỳ quặc kia của cậu bé, thầm sửng sốt một phen nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ thân thiện hỏi “ Cháu hỏi chi thế? Mẹ cháu đâu?”

“Bà có thể trả lời vấn đề của cháu không?”

“Xin lỗi cháu bé” Baba khó xử nói “ Luật của bệnh viện là không tiết lộ bệnh trạng của bệnh nhân khi chưa có sự cho phép. Cháu là người quen của Masaomi sao?”

Cậu bé bỗng nhiên cúi đầu, vò vò đầu của con búp bê kỳ quái trên tay, lầm rầm gì đó trong miệng, dáng vẻ khác hẳn với vẻ đáng yêu khi nãy.

“Mit-chan, em có nghe không? Bà ta không muốn nói chuyện của “nó” cho chúng ta kìa. Hay là chúng ta “xử”bà ta nhé?”

Baba nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy đứa trẻ này kỳ quặc, nỗi bất an mơ hồ dâng lên, nhưng bà vẫn giữ nguyên phong thái cũ, dò xét nói “ Cháu bé? Cháu có vấn đề gì sao? Cô dẫn cháu đến chỗ bảo an nhé?”

Nhưng bà chưa nói dứt lời thì bỗng trợn trừng mắt lên, miệng ngáp ngáp mấy cái, trước khi bà mất đi ý thức chỉ thấy một khuôn mặt u ám với làn da trắng như xác chết. Cậu bé chỉ vừa mấy phút trước đáng yêu nhìn bà đã mỉm cười đầy độc ác, nhìn người trước mắt đang dần mất đi sự sống trước mặt mình mà cười lên khanh khách.

Từ cổ Baba, một thứ gì đó bén nhọn lóe lên, thứ đấy cọ cọ vài cái, Baba chỉ cảm thấy cổ mình nhói đau, rồi một dòng nước ấm chảy ra, lúc đầu nhỏ giọt, rồi phun như vòi rồng khắp nơi, cả phòng bệnh ngập trong sắc đỏ tươi ghê rợn, máu bắn lên giường bệnh trắng tinh, bắn lên bàn vi tính và dây ra cả cửa sổ. Nhưng cậu bé trước mắt vẫn đứng im không nhúc nhích mỉm cười thích thú nhìn “tác phẩm” của mình.

Baba ngã xuống đất, tử vong tại chỗ. Cổ họng bị cắt đứt nhìn ghê rợn lạ thường. Nhưng cậu bé nọ vẫn y nguyên một bộ mặt gian manh, bước qua xác chết đã héo úa kia, khuôn mặt tràn ngập sự kinh tởm tột độ. Cậu bước đến bàn làm việc, cầm xấp hồ sơ nhuốm máu lên, lật vài trang, sau khi thấy dòng chữ được viết ẩu tả kia, mắt xanh lóe sáng, nhếch môi điên cuồng cười “Ha ha!!! Có thai?Ả ta vậy mà có thai???? Hahahaha, thú vị, thú vị!!”

Một tràng cười điên cuồng từ trong phòng vang lên, nhưng rất nhanh đã bị khung cảnh uyên náo bên ngoài chèn mất, bởi vì trước cổng bệnh viện là thi thể đã bị cắt thành nhiều mảnh nhìn đến ghê rợn của một con lợn thối…

---

Buổi tối, Akari nhốt mình trong phòng không ra làm cho tất cả mọi người rất lo lắng, sau khi trở về từ bệnh viện thì mọi người đã nhạy cảm mà phát giác ra được có chuyện không ổn đã xảy ra, ví như Akari chỉ trầm mặt mà bước nhanh lên phòng đóng cửa lại, kể từ đó thì không bước ra nữa.

Iori và Masaomi thì mặt mày nghiêm trọng, ra hiệu cho một vài người bước vào phòng làm việc của Ukyo mà thảo luận về việc gì đó.

Trong phòng làm việc.

“Cái gì? Anh bảo Akari có thai?”- Ukyo đập bàn hét lớn, nét mặt tràn ngập vẻ kinh hoàng tột độ.

Không thể nào! Tuyệt đối không thể có chuyện này xảy ra, Akari không thể nào có thai được, chuyện này quả thật quá phi lý, bởi vì trong thời gian này Akari ngoại trừ việc ăn nhiều thì con bé không hề có dấu hiệu của phụ nữ mang thai.

Tất cả mọi người trên bàn ăn cũng là một bộ dạng sững sờ không tin nổi vào tai mình, đến cả Ema cũng đã bịt miệng mà trợn tròn mắt lên. Đây là m6ot5 tin vừa bất ngờ vừa kinh hãi, mọi người đều không thể tin Akari chỉ mới mười tám tuổi mà đã làm mẹ rồi, huống hồ em ấy lại không hề nói gì cả.

“Chắc chắn là cái tên nhóc kia!”- Yusuke tức giận, đỏ mắt mà hét lớn, bộ dạng tràn ngập sát khí của anh làm cho mọi người bị dọa sợ, nhìn dáng vẻ muốn dùng dằng xông ra, xem chừng là muốn tìm người tính sổ, báo hại tất cả phải chạy lại ghìm anh lại vì sợ anh gây chuyện.

“Đủ rồi!”- Masaomi lạnh giọng mà ra lệnh, tính tình anh bình thường khá ôn hòa dễ gần, nhưng một khi trở nên tức giận thì quả thật sức sát thương rất lớn, huống hồ anh là anh cả trong gia đình nên anh không thể là một quả hồng mềm mặc người bóp nặn được.

“Lúc nãy anh dẫn Akari đi siêu âm, phát hiện túi thai trong cơ thể đã được hai tháng hơn rồi, nhưng màng trinh lại không hề bị thủng, chứng tỏ con bé chưa hề quan hệ tình dục, trong cơ thể cũng không hề có dấu hiệu mang thai nên bên bệnh viện chưa thể có kết luận chính xác được. Anh dự định cuối tuần này sẽ mang con bé sang bên Miyanoni để khám lại lần nữa.”

“Nhưng cũng có thể là mang thai bên ngoài thì sao ạ?”- Hai tay Ema nắm chặt, khó khăn thốt lên từng tiếng, bộ dạng nghiêm túc của cô làm cho không khí cũng nặng nề theo “Em từng đọc một bài báo nói rằng có trường hợp t*ng trùng bên ngoài cũng có thể xâm nhập vào bên trong…”

“Trừ phi là đã quan hệ thôi.” – Masaomi nói.

“Chết tiệt.”- Ukyo cúi gằm mặt, cắn răng nói.

“Làm sao đây?” – Anh Hikaru nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng – “Tuần sau Akari phải đến Tokashiki với Fuu, tháng tới phải đến nhà Sakamaki.”

“Hay là đừng cho em ấy đi?”- Yusuke đề nghị. Anh quả thật rất lo cho Akari, hơn nữa bây giờ trong bụng em ấy còn có đứa bé, dù đau lắm, nhưng tình hình bây giờ vẫn là chú trọng đến an toàn hai mẹ con.

“Anh thì vẫn ủng hộ cho em ấy đi.”- Hikaru nói –“ Thời gian này quá khó khăn với Akari rồi, chúng ta nên cho em ấy đi thư giãn đầu óc không thì em ấy sẽ bị bí mà hỏng mất, người ta nói phụ nữ mang thai cần mang tâm trạng thoải mái, nếu em lo lắng có thể phái người đi theo chăm sóc Akari. Trong lcu1 đó ở nhà chúng ta có thể tiện mà bàn cách với nhau hơn.”

“Anh cũng ủng hộ ý kiến của Hikaru.”- Masaomi tán thành, thật ra anh cũng có dự định giọng Hikaru, đó là một trong những cách tiến thoái lưỡng nan vào lúc này, nếu không phải vì Akari đang gặp stress lớn thì anh cũng không muốn để cô đi.

“Tạm thời đừng cho Miwa biết, khi nào mọi chuyện của công ty đã ổn thì hẵng cho hay. Anh không muốn bà ấy bị phân tâm. Còn những người còn lại thì tối nay anh sẽ lên Ikov báo tin. Ở trước mặt Akari mọi người không được bảo về việc này nhé, chúng ta sẽ từ từ tìm cách.” – Ukyo bảo. Anh tháo mắt kính mà ngữa lưng ra sau nhắm mắt lại, tâm trạng nặng nề không thể nào vơi bớt.

“Chuyện công ty sao rồi? Kaname đang làm tốt chứ?”- Bỗng nhiên Iori rất tò mò về người anh này của mình, chúa mới biết anh không hề ưa ông anh này, nhưng anh rất thắc mắc vì sao một tên thà làm thầy tu cũng không muốn kế nghiệp gia đình như Kaname lại đồng ý làm việc cho Miwa, đó chẳng phải là trái với luật của anh rồi sao?

“Không những tốt mà là quá tốt, dù em ấy đang trong giai đoạn học việc nhưng nhờ đầu óc nhanh nhạy, công ty đang dần đi vào quỹ đạo trở lại rồi.”- Ukyo yếu ớt mỉm cười bảo, nhờ Iori chuyển đề tài nên không khí cũng nhẹ đi bớt, không còn nặng nề như vừa nãy nữa.

Nhưng khi lại nghĩ đến những việc này cũng là vì Akari hy sinh thân mình vì công ty, tâm trạng ai cũng nặng nề mà đầy tâm sự.