Xung quanh tối om, không một âm thanh, không một tiếng động. Thật kỳ lạ, tôi đang bị làm sao thế này? Lúc nãy, khi đang ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ với Jin cho qua thời gian thì tôi liền mất đi ý thức. Lúc tôi giật mình tỉnh dậy thì phát hiện ra mình đang ở nơi này rồi.

Xung quanh đúng thật là yên tĩnh, rất yên tĩnh, thật ra từ tận sâu trong đáy lòng, tôi mong đây là giấc mơ kia- nơi tôi có thể gặp họ.

Có một chút nhung nhớ nhen nhóm trong lòng, tim tôi như bị một tảng đá đè nặng không thể thở được, lòm cồm từ mặt đất đứng dậy, cả cơ thể tôi phát ra luồng ánh sáng nhẹ nhàng, soi sáng được một khoảng xung quanh tôi. Lúc này tôi mới phát hiện, nơi đây hoàn toàn chỉ là một màu đen u tối, không hề thấy được chút ánh sáng hoặc hơi người hiện hữu nào.

Chân, không tự chủ được cứ đi về phía trước, tôi cứ đi như thế mà không ngừng nghỉ, cũng không cảm giác mệt mỏi, tôi không biết tôi nên đi đâu, cũng không biết nên làm gì, nhưng dường như có một động lực thôi thúc tôi cứ tiến về phía trước đi, đừng dừng lại.

Đi độ được hơn nửa tiếng thì tôi liền giật mình, đôi mắt tôi mở to, có một cảm giác vui mừng và sung sướng dần dâng lên, hai mắt tôi liền nhòe đi làm tôi không còn có thể thấy được gì, lấy tay lau vội nước mắt, tôi mỉm cười vui vẻ chạy về trước, vì trước mặt tôi, phía cuối con đường chỉ toàn một màu đen ảm đạm, một tia sáng đang dần len lói, dần chiếu sáng, dần mạnh mẽ hơn khi tôi ngày một lại gần.

Là anh sao? Là anh phải không, có phải là anh hay không, hy vọng là anh, bởi vì trong đêm tối này em chỉ mong có anh bên cạnh, anh là ai, anh từ đâu đến, có thể cho em biết được không, xin anh, là ai cũng được, hãy xuất hiện đi.

Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, tôi càng chạy thì đạo ánh sáng đó càng xa, càng xa, cứ mãi chạy, chạy, chạy không ngừng nghỉ, nhưng không tài nào đến được nơi đó. Nước mắt dần chanchứa đôi mi, lòng tôi đau như cắt. Là vậy sao, cuối cùng vẫn phải đối xử với tôi như thế sao, tôi chỉ mong được gặp lại anh, chỉ mong có thế thôi, vì sao chứ. Chúa ơi, mong ngài rủ lòng thương mà đón nhận con, con thật sự muốn gặp anh.

Mệt rồi, dừng lại, thở hổn hển nhìn về phía trước, tôi không hiểu sao mà ngay lúc này tôi bỗng cười đến vui vẻ, ôm bụng cười điên cuồng, cười, nhưng hai má lại ướt đẫm, cười, mà mắt tôi đau nhói, cười, mà mũi tôi đau xót, cười, mà lòng trầm xuống.Thật sự rất đau, giống như có một mũi dao cứ liên tục cứa nát vào tim, lại dường như có một nỗi bất lực to lớn dần chiếm lấy tâm khảm.Cũng không hiểu vì sao, nước mắt, nó cứ rơi mãi thôi.

Tàn nhẫn quá, làm vậy với tôi, tàn nhẫn quá.

Bỗng nhiên, ánh sáng đó dần to hơn, dần lan tỏa ra, không gian đen tối xung quanh dần bị nhấn chìm trong ánh sáng màu vàng nhạt đó, ấm áp quá, là gì vậy? Tôi nằm trên sàn, hai mắt mơ màng nhìn lên trên, cảm nhận được có một cái gì đó ấm áp đang dần tiến lại, có ánh sáng đang dần bao phủ lấy tôi.

Tôi xoay người lại, đối diện với nó.

Từ trong ánh sáng, một bóng người thon dài bước ra, tôi không thấy mặt người đó, chỉ biết, người đó có một mùi thơm rất nồng nàn, rất quyến rũ, người mặt trang phục bệnh nhân, nhìn người ốm yếu đến lạ. Nhưng vì sao trông người lại toát ra một sức hút mãnh liệt như thế? Vì sao em rất muốn lại gần người, muốn được nằm trong lòng người, nghe người hát, nghe người kể chuyện cho em.

[Nhưng anh ơi, em mệt quá…]

Không hiểu vì sao, trong đầu tôi liền xẹt qua giọng nói nào đó, là giọng của một cô bé, nhưng vì sao giọng em lại đau đớn và yếu ớt đến vậy? Cứ như… đó là giọng nói của một người đang cận kề cái chết vậy.

Người quỳ xuống, ôm tôi vào lòng, tôi ôm người thật chặt, người cũng ôm tôi thật chặt, tôi hít sâu mùi thơm của một loài hoa nào đó, chà, tôi không biết đây là hoa gì, nhưng mà tôi nghĩ nó sẽ rất ấm áp, như người vậy.

Hơi ấm từ người len lỏi vào tôi, ấm quá, người đừng buông tay ra nhé, cứ để tôi tham lam hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này.

“Em hãy đợi anh nhé, anh hứa nhất định kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Tôi khe khẽ mở mắt ra, nghe người nói, giọng người thật êm tai, thật dễ chịu, tôi thật thích giọng người, kiếp sau sao, kiếp sau em vẫn muốn được ở bên anh, phải rồi, chúng ta đã hứa với nhau mà phải không? Dù cho bị ngăn cách bởi sự sống và cái chết, em vẫn muốn… Một lần thôi em vẫn muốn nói ra hết nỗi lòng này.

Tay tôi đã sớm không còn cảm giác, nhưng vẫn cố mà vươn lên, muốn cố gắng chạm vào má người.

Chạm được rồi, da thịt tiếp xúc nhau làm tôi mỉm cười hạnh phúc, thật tình, đã hứa với người là không khóc, tôi khóc thì người sẽ đau, người bướng lắm, thấy tôi khóc người cũng khóc theo, vì tôi và người, là hai kẻ bị chúa ruồng bỏ. Bàn tay người thô ráp xoa xoa mái tóc tôi, tôi cảm thấy tay người đang run rẩy, người sợ sao, em cũng sợ, sợ sẽ không gặp lại được người nữa.

Tôi mỉm cười hạnh phúc, giây phút cuối rồi, vẫn muốn nói với người điều ấy.

“Kiếp sau… em vẫn muốn… làm vợ anh…”

Anh hai.

---

Giật mình ngồi bật dậy, tôi sững sờ, thở hổn hển. Mồ hôi rớt thấm ướt cổ tôi, má vươn đầy nước mắt.

Tôi hơi sững sờ vươn tay lau vội khuôn mặt mình, biểu cảm thật sự kỳ lạ. Quái, tôi bị làm sao thế này? Tại sao buồn ngủ một chút, tỉnh dậy thì khóc rồi.

May là tôi chưa Makeup, không là bây giờ lem luốt như một con mèo rồi, làm sao mà đi dự tiệc được. Liếc nhìn đồng hồ thấy đã chỉ sáu giờ, tôi giật mình luống cuống bò dậy, quay sang thấy Jin đang còn ngủ, hơi thở phập phồng đều đặn, có lẽ là ngủ rất ngon, thôi kệ, đánh thức nó sau vậy.

Tôi đi lại gần tủ quần áo, định bụng sẽ mặc bộ váy mà dì Miwa mua cho, nhưng đôi mắt vô ý liếc sang chiếc hộp nằm ngay ngắn trên bàn.

White Angle…

Nghĩ thế, tôi hơi thở dài, cắn cắn đôi môi, dứt khoát ôm nó mà đi về phía phòng tắm.

Sau khi thay xong cái váy, tôi đứng trước gương mà sững sờ. Quả là nhà thiết kế tài ba của Paris, chiếc váy này thật sự là quá đẹp rồi. Cô bé trng gương với mái tóc trắng được uốn cong và tô điểm thêm những cây kẹp lấp lánh kim cương như hòa làm một với bộ váy này, đôi mắt màu đỏ nổi bậc trên làn da gốm sứ, thoạt nhìn trông như một tiểu thiên thần vừa đáp xuống Trái đất này, nhưng do chưa trang điểm nên trông sắc mặt cô bé hơi xanh xao và còn động lại vệt nước mắt.

Xoay xoay vài vòng, tôi hài lòng mỉm cười vừa ý, lấy trong tủ ra một cái khăn choàng trong suốt khoát hờ qua hai cánh tay, trông tôi bây giờ thật sự toát ra phong thái con nhà giàu nha… Thật sự là thích cái cảm giác này.

Akari sung sướng, nhưng rồi bỗng thất vọng ngồi phịch xuống thở dài, từ bé đến lớn em không hề biết trang điểm, cũng chưa từng dùng thử son môi hay những thứ linh tinh, ở tuổi em bây giờ con gái đã biết trau chuốt cho mình rồi, nhưng Akari vẫn còn là một đứa bé rất ngây thơ chưa trải sự đời. Kiếp trước thì bị nhốt trong nhà, không có cơ hội trang điểm, kiếp này thì hôn mê sáu năm, tỉnh dậy đã là thiếu nữ tuổi trăng tròn, làm sao mà biết được thế nào là lột xác?

Đầu óc trở nên trì độn, nhìn sợi dây chuyền lủng lẳng trên cổ, được rồi, đã hứa với Jin chỉ sử dụng phép thuật những lúc cần, nhưng thật sự là việc này rất hệ trọng a, liếc nhìn Jin đang nói mớ bên cạnh, Akari nhăn nhăn mày liễu, chu chu môi, đặt một tay lên sợi dây chuyền và nhắm mắt lại.

Dần dần, khuôn mặt em xuất hiện một làn khói trắng nhẹ nhàng bao phủ, một cảm giác mát mẻ và nhột nhột làm Akari nhếch mép cười. Làn khói ấy cứ bao phủ một hồi rồi tan biến đi.

Một lần nữa mở mắt ra, Akari giật mình nhìn mình trong gương, há hốc mồm không tin nổi.

Phía dưới đuôi mắt được đánh một lớp phấn màu hồng đáng yêu, còn có vài viên kim tuyến đang dần tỏa ánh sáng lấp lánh. Lông mi được nối dài ra và chải mascara, môi đã được son một màu hồng baby nhìn rất đáng yêu, nhưng có lẽ vì hai má Akari khi sinh ra đã hồng tự nhiên nên không cần đánh má nữa.

Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân mà…

Nhìn em bây giờ đủ để mê hoặc chúng sinh rồi.

Phép thuật, thật sự là kỳ diệu.

---

Tại bữa tiệc được tổ chức vào tối nay, tất cả khách tham gia đều phải vận trang phục vũ hội. Miwa là khách đặc biệt, thường xuyên là đối tác làm ăn với Tougo Sakamaki nên được ông ta đặc biệt trực tiếp mời đến dự.Tại dạ tiệc lần này, tất cả anh trai đều trốn hết, đến cả anh Masaomi và anh Ukyo phải viện đủ mọi lý do để khoái thác. Vì họ rất ghét cuộc sống xa hoa nơi quyền quý, rất phải nhìn những bộ mặt tô son trét phấn giả tạo, ghét phẩn bị giam cầm trong bộ lễ phục chật chội nóng nực. Cũng ghét những lễ nghi phiền toái.

Bất đắc dĩ, Miwa phải dùng biện pháp mạnh mà cưỡng ép Azusa đi chung, và còn cả Akari bị Miwa dụ dỗ.

---

Chiếc xe màu trắng chạy băng băng trên con đường vắng lặng quạnh hiu. Akari ngồi dự vào thành xe, tay em ôm chặt Jin cũng đang lo lắng nhíu mày.

Ngẫm lại lời của nó vào trước lúc cô đi.

“Chị Akari, em có lời này quên nói chị”

“Sao thế?”

“Thật ra, hôm qua em nhận được tin là đã xuất hiện một lỗ hổng thời không, dẫn đến tình trạng chúng ta rất dễ bị lạc sang một thế giới khác, có thể là tương lai, có thể là quá khứ, nhưng nói chung rất nguy hiểm, chị nên cẩn thận nhé.”

Dạo gần đây Jin rất ít nói, nó bảo nó đang bị đau cổ họng, có thể là do dạo trước nó tham ăn, đi theo Kero của Sakura ăn quá nhiều kem lạnh, dẫn đến phế quản bị đau, âu cũng là một sự trừng phạt cho sự ham ăn của nó.

Nhưng dù đau thế, Jin vẫn cố thông báo cho tôi việc ấy làm tôi rất cảm động.

“Thật ra mẹ quên nói cho Akari biết việc này….”- Dì Miwa sau một lúc im lặng, thì bỗng ngẩn mặt lên nhìn tôi chằm chằm, hôm nay dì vận bộ váy màu đỏ rượu khoét lưng trông rất quyến rũ, dì nhìn tôi, làm tôi thấy hơi lo lắng. Azusa đang đọc kịch bản tiếp theo cũng phải ngừng lại ngẩng mặt lên nhìn Miwa dò xét.

Miwa hơi nhíu mày, nhìn tôi với ánh mắt đầy bối rối.

“Thật ra lão Tougo tổ chức dạ tiệc này là để tìm vợ cho mấy đứa con của lão ấy mà…”

“Cái gì?”-Giọng của Akari và Azusa vang lên thảng thốt giữa không gian yên tĩnh. Trà được đặt một bên trong ấm sứ vừa rót ra khi nãy chưa kịp tiết ra vị chát, đã cảm nhận được cổ họng đắng ngắt.