Editor: lily58

Beta: Cò Lười

An Diệc Tĩnh trở về phòng liền nằm lên giường, kì lạ là trước đó rõ ràng cô rất buồn ngủ, nhưng trở về từ phòng Lâm Nhiên lại không thấy buồn ngủ nữa, nằm lăn qua lộn lại trên giường, nghe tiếng giường gỗ cọt kẹt vang lên, tâm trạng lại càng cáu kỉnh, cô ngồi dậy, nhìn về phía bức tường đối diện giường, giọng ấm ức lẩm bẩm.

"Anh cho rằng tôi muốn nói bí mật này với anh sao, anh cho rằng tôi không sợ anh miệng rộng nói ra sao, tôi chỉ là tò mò tại sao anh luôn xuất hiện trong ảo giác của tôi, rốt cuộc bảy năm trước tôi với anh, không đúng, phải..... cô gái ở trong thân thể tôi với anh đã làm cái gì? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Nói với bức tường xong cô lại xoay qua nhìn mình trong gương, chỉ vào gương nói: "Nhân cách kia, nếu như cô nghe được lời tôi nói, nghe đây, tôi ngủ cô ra ngoài, cô đi nói chuyện rõ ràng với người cách vách kia đi, ok?"

An Diệc Tĩnh bây giờ mới giống bệnh nhân tâm thần, lúc thì nói chuyện với bức tường, lúc lại nói chuyện với gương, nói xong cô khẽ bóp gương, tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt ngủ, vẫn không ngủ được.

Cô nằm nghiêng người sang, trong bóng tối cô cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, từng đợt ớn lạnh chạy từ sống lưng lên đến đỉnh đầu, cô trợn to hai mắt nhìn chằm chằm về nơi tối đen kia, ở đó giống như đang có người bất động nhìn cô, tâm can cô bỗng ngừng lại, trong nháy mắt lại điên loạn không ngừng, hô hấp cũng trở nên bất ổn.

An Diệc Tĩnh ngồi thẳng dậy, nhanh chóng bật đèn lên, ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, chỗ vừa rồi cảm giác có người lại trống không, nhưng một giây sau đó cô vội vàng lùi về phía sau, đầu đụng phải tường phát ra âm thanh buồn bực, cô vừa tìm chỗ đau, vừa liếc mắt nhìn mặt đất, trên đất có vết nước, không sâu không cạn, giống như hình một đôi giày.

Không, cô khẳng định vết nước kia chính là dấu giày, cứ như vậy trong chớp mắt, cô không ngồi yên được nữa, vội vàng nhảy xuống giường, mở cửa chạy như bay ra ngoài.

"Cốc cốc cốc...... Cốc cốc cốc......" Lâm Nhiên nghe tiếng gõ cửa, không phản ứng, trở người ngủ tiếp.

Sau đó là tiếng gõ cửa kèm theo tiếng kêu gào: "Lâm Nhiên, mở cửa, cứu mạng, cứu mạng!"

Vừa nghe thấy tiếng An Diệc Tĩnh, anh ngồi dậy, trong giọng cô có sự hoảng loạn cấp bách, anh nheo mắt bật đèn lên, đi xuống giường mở cửa.

Vừa mở cửa ra, An Diệc Tĩnh liền nhào tới, níu thật chặt cánh tay của anh, cả người run bần bật.

"Cô lại làm sao vậy?"

An Diệc Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhiên, nói: "Tôi...tôi hình như bị ma theo."

Lâm Nhiên vừa nghe cười lạnh, hất tay An Diệc Tĩnh ra, giọng giễu cợt: "An Diệc Tĩnh, đại minh tinh, tôi không rảnh chơi đùa với cô, lúc thì mộng du, lúc thì nhân cách phân liệt, lúc lại nói có ma, cô còn trò khác không?"

"Không phải, tôi thật sự không lừa anh." An Diệc Tĩnh lắc đầu: "Lúc nãy tôi vừa nằm xuống thì cảm thấy ớn lạnh, sau đấy tôi có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm, vừa bật đèn thì thấy chỗ đó có một dấu giày, trước đó không hề có."

Lâm Nhiên thấy trên mặt An Diệc Tĩnh quả thật có sự hoảng sợ chưa dứt, không giống đang đùa giỡn, vì vậy lôi An Diệc đi về phía phòng cô, vừa đi vừa hỏi: "Ở đâu?"

An Diệc Tĩnh vừa nắm thật cánh tay chặt Lâm Nhiên, vừa dùng ngón tay chỉ vào vết nước ở trên khoảng trống: "Ở đó."

Lâm Nhiên nhìn theo ngón tay An Diệc Tĩnh, trên nền xi măng quả thực có một vũng nước, nhưng nhìn không giống dấu giày như An Diệc Tĩnh nói.

"Vũng nước kia không phải là lúc cô rửa mặt không cẩn thận làm đổ chứ?" Lâm Nhiên hỏi.

"Đó là dấu giày, anh không nhìn ra sao?" Trong mắt An Diệc Tĩnh đó chính là dấu vết của một đôi giày.

Trong mắt Lâm Nhiên đó chính là một vũng nước, anh lặng thinh nhìn An Diệc Tĩnh: "Bây giờ tôi nghi ngờ cô có chứng hoang tưởng."

An Diệc Tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Nhiên: "Tôi biết bây giờ tôi có nói cái gì anh cũng xem như là miệng chạy trước đầu xe lửa đúng không?"

"Sự thật có căn cứ." Lâm Nhiên chỉ chỉ vũng nước trong mắt anh, nói tiếp: "Cô muốn tôi tin như thế nào?"

"Dù sao tôi mặc kệ." An Diệc Tĩnh quyết định tối nay của cô tuyệt đối không ở căn phòng này, cô dừng một chút, nhìn về phía Lâm Nhiên: "Tôi không ngủ ở đây."

Lâm Nhiên lạnh nhạt, trong con ngươi thầm trầm có chút mệt mỏi, gằn giọng nói: "Tôi đổi với cô được chưa?"

An Diệc Tĩnh lắc đầu, cô làm sao biết được thứ kia có theo cô sang phòng khác không.

"Vậy cô muốn thế nào?" Lâm Nhiên hỏi lại.

"Tôi muốn ở cùng với anh." An Diệc Tĩnh cái gì cũng quên hết, hình tượng nữ thần quốc dân cũng không còn lưu lại chút gì, vào giây phút hoảng loạn này bộ dạng cô ngây thơ như một đứa trẻ.

Lâm Nhiên bị sặc, rất nhanh ổn định lại cảm xúc luống cuống vừa rồi, lúc này mới lên tiếng: "Cái gì? Là tôi nghe nhầm hay cô nói sai?"

An Diệc Tĩnh gật đầu: "Anh không nghe nhầm mà tôi cũng không nói sai, tôi muốn ngủ với anh."

"......" Ánh mắt Lâm Nhiên tập trung, nhìn chằm chằm An Diệc Tĩnh không nói lời nào.

"Ý của tôi là anh ngủ giường của anh, tôi sẽ mang chăn nệm sang ngủ dưới đất ở phòng anh, hoặc trên ghế cũng được, dù sao có anh ở cùng tôi sẽ không sợ nữa." An Diệc Tĩnh giải thích.

"Không được." Lâm Nhiên lập tức cự tuyệt.

An Diệc Tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Nhiên, một giây, hai giây, ba giây, ngay sau đó không nói lời nào đi về giường ôm lấy gối của mình, sau đó lôi Lâm Nhiên đi, giọng nói mang theo ý tứ không cho phép từ chối: "Mặc kệ anh nghĩ tôi như thế nào, tóm lại tối nay tôi nhất định ở với anh, anh đừng suy nghĩ lung tung, tôi không có ý kia đâu."

"Tôi không có suy nghĩ lung tung, buông tay." Lâm Nhiên nói xong xoay người, muốn hất tay An Diệc Tĩnh ra, không ngờ không hất được.

An Diệc Tĩnh không thả, ý chí kiên định, giống như kẹo mè xửng: "Không thả."

Lâm Nhiên lườm An Diệc Tĩnh một cái, kéo cả miếng dính trên người đi về phòng, dừng lại nói với cô: "Cửa còn khoá, cô buông tôi ra trước đi."

An Diệc Tĩnh thấy Lâm Nhiên móc chìa khóa ra, vì vậy đứng thẳng buông lỏng tay ra, không ngờ tiểu tử này từ từ mở cửa, rút chìa khoá ra, sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng đóng cửa lại, An Diệc thấy sự việc diễn ra trước mắt, cũng không có sức ngăn lại, trước mặt cô là cánh cửa đã đóng chặt.

"Lâm Nhiên, tên khốn kiếp." An Diệc Tĩnh đạp một cước vào cửa.

Lâm Nhiên đứng ở trong phòng nhìn cánh cửa, nhẹ nhàng gợi lên nụ cười, đó là nụ cười của người chiến thắng, một loại cực ít xuất hiện trên khuôn mặt anh, mang theo sự hưng phấn vui vẻ, có phần giống trẻ con, chị của anh mà nhìn thấy anh cười như vậy nhất định sẽ mở sâm banh ăn mừng, bởi vì em trai cô rốt cuộc cũng giống người bình thường rồi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cũng không biết trôi qua bao lâu, ngoài phòng không còn tiếng động nữa, Lâm Nhiên có chút ngạc nhiên rời giường đi tới cạnh cửa, áp lỗ tai nghe ngóng, không có phản ứng, anh nghĩ chắc là An Diệc Tĩnh đã trở về phòng ngủ, không ngờ vừa mở cửa ra anh đã thấy cô ôm gối tựa đầu vào tường ngủ say.

Anh nhìn đồng hồ, hơn năm giờ rồi, bên ngoài rất lạnh, nha đầu này chỉ mặc mỗi cái áo T-shirt, cuộn tròn người lại, trút bỏ ánh mắt hời hợt hàng ngày, trút bỏ lớp phấn son dày cộm trên màn ảnh, nhìn kỹ một chút, thật ra diện mạo của cô rất điềm tĩnh, chỉ có đôi mắt kia lanh lợi lạnh nhạt, sự lạnh nhạt không dính bụi trần, nhưng cặp mắt kia bây giờ đang nhắm lại, cả người toả ra sự nhu hoà, cảm giác giống như em gái nhỏ nhà bên.

"Này." Lâm Nhiên dùng ngón tay chọc chọc bả vai An Diệc Tĩnh.

"......" Không tỉnh.

"An Diệc Tĩnh." Lâm Nhiên lại chọc chọc bả vai của cô.

"Ưm......" An Diệc Tĩnh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, khẽ động, vẫn không tỉnh.

"Ai." Lâm Nhiên thở dài một hơi, cúi người đưa tay bế cô gái đang ngồi dưới đất lên, cô gái không an phận ở trong lòng anh cọ xát, sợi tóc mềm mại xẹt qua cổ anh, giống như mèo cào hoặc giống như dòng điện chạy qua.

Anh xoay người đi vào phòng, đặt An Diệc Tĩnh lên giường, sau đó quay lại cửa nhặt cái gối của cô lên, thuận tiện đóng cửa lại, đi tới mang gối nhẹ nhàng đặt dưới đầu An Diệc Tĩnh, có lẽ không cẩn thận đụng phải chỗ cô vừa mới chấn vào tường, An Diệc Tĩnh nhẹ nhàng ai oán một tiếng, nhíu mày, hình như rất không thoải mái.

Lâm Nhiên sờ vào, thật đúng là tự làm khổ, nổi lên một cục nhỏ.

Anh đắp chăn cho An Diệc Tĩnh xong, bưng cái cốc mở cửa đi ra ngoài, không lâu sau lại bưng cái cốc trở về, sau đó anh ngồi ở mép giường, lấy một chút dầu cải trong cốc ra, rồi đưa tay xoa nhẹ lên trên đầu An Diệc Tĩnh.

Dưới ánh đèn lành lạnh, cô gái trên giường hơi nhíu lông mày, chàng trai vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt, nhưng lại rất dịu dàng.

......

Chân trời phiếm bóng, mặt trời từ từ mọc lên từ chân trời lên dốc núi.

An Diệc Tĩnh sau khi tỉnh lại cảm thấy có chút đau đầu, còn có một mùi hương quen thuộc không nói ra được, cô tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện ra đây không phải phòng ngủ của mình, vừa quay đầu sang, cô sửng sốt hai giây, mới nhớ ra tối hôm qua mình ngủ ở ngoài cửa.

Trước mắt, Lâm Nhiên úp mặt trên mặt bàn, tóc có chút hỗn độn, cả mặt chôn ở trong cánh tay không nhìn thấy, trên đất có một cái áo bị rơi xuống, chắc là anh dùng để đắp.

An Diệc Tĩnh ngồi dậy, người đàn ông này là khẩu thị tâm phi, nhìn lồng ngực anh phập phồng, nhẹ nhàng trôi chảy, khoé miệng cô tạo thành một nụ cười rất nhu mì, so với bộ dạng lúc so đo với cô, bộ dạng này không tệ.

Cô đứng dậy, rón rén nhặt chiếc áo dưới đất lên, sau đó khoác lên người Lâm Nhiên, vốn cho là cô đã rất cẩn thận, nhưng không ngờ vẫn đánh thức anh.

Lâm Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, ngoài bộ dạng miễn cưỡng do buồn ngủ, thật ra còn có một cảm giác khác, nói như thế nào nhỉ, không phải lạnh lùng, có chút ấm áp mê người, ưm, cổ anh rất dài, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống, rất hấp dẫn.

Vuốt vuốt, nhịp tim hơi nhanh.

"Không phải sốt đấy chứ?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp, hấp dẫn tăng gấp bội.

An Diệc Tĩnh lắc đầu một cái.

"Mặt hơi đỏ, kiểm tra nhiệt độ." Lâm Nhiên lấy nhiệt kế từ trong ngăn kéo ra, đưa cho An Diệc Tĩnh.

********

Tác giả có lời muốn nói: Thích tiểu thuyết hoan nghênh ghé thăm: xem thiếp (kèm địa chỉ trang web bên Trung)

********

An Diệc Tĩnh nhận lấy nhiệt kế, âm thầm liếc Lâm Nhiên một cái.

Mẹ nó, trực nam ung thư.