Editor: Gió

Lý Tinh Trạch ngồi trước cửa sổ, nhìn mặt biển sâu bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Hắn ngồi như thế đã gần một tiếng rồi, Tống Thấm vào những hai lần rồi mà hắn vẫn chưa từng đổi tư thế, liền hỏi có phải hắn có chuyện gì không.

Lý Tinh Trạch lắc đầu, nhận lon đồ uống năng lượng cô đưa tới, lại nhìn tài liệu trong tay cô: “Cái gì đây?”

“Bộ phận phát triển gửi tới bảo cậu xem qua, nhưng không quá gấp.” Tống Thấm tiến tới đưa tài liệu, nhưng nhìn thấy viền mắt thâm đen và bộ dạng hồn vía lên mây của hắn, quyết định hoãn lại rồi tính tiếp.

Lý Tinh Trạch kéo nắp lon nước, một hơi uống cạn lon nước rồi nói: “Để đó đi, để lát nữa tôi xem.”

Tống Thấm do dựa một lúc, vẫn nói: “Cậu đi ngủ đi, hôm qua đã ngồi ở đây cả đêm rồi, bữa sáng cũng chưa ăn.”

Lý Tinh Trạch xoa xoa mặt, nhìn cô nói: “Bên Từ Cẩn thế nào rồi?”

“Đã truyền tin ra rồi, cũng có người thấy sáng nay hắn đi ra từ phòng cậu.” Tống Thấm nói.

Lý Tinh Trạch gật đầu: “Vậy là tốt rồi, nhưng chị phải để ý chừng mực, đừng để truyền lại quá nhanh.”

Tống Thấm đã từng làm ở mảng quan hệ công chúng, những việc như khống chế dư luận thế này với cô không hề khó.

Nhưng cô vẫn lo lắng mà nói: “Thật sự phải làm như vậy à? Nếu bên chủ tịch Lý truy xét thì chuyện này không dễ giải quyết đâu.”

Lý Tinh Trạch đặt lon nước xuống: “Đừng hỏi nữa.

Chị theo tôi hai năm, biết tính của tôi mà.”

“Tôi biết.” Tống Thấm than thở: “Cũng bởi vì biết mới muốn khuyên cậu.

Chủ tịch Lý và Tưởng tiên sinh đều rất vừa lòng với hôn sự này, lần trước ở tiệc rượu cũng đã công bố ngày đính hôn của các cậu.

Nếu như cậu vì người vớ vẩn nào đó, tôi sợ chủ tịch Lý sẽ không để cậu được như ý.”

Tống Thấm không hề biết về quan hệ của Lý Tinh Trạch và Tạ Chu Nghiêu, cô làm trợ lý riêng của Lý Tinh Trạch hai năm, biết rõ Tưởng Lê đã theo đuổi Lý Tinh Trạch như thế nào.

Lý Tinh Trạch không phải là người tùy tiện, nếu đã có thể đồng ý đính hôn với Tưởng Lê, chứng tỏ đã suy nghĩ tường tận.

Vậy nên hắn đột nhiên đổi ý, Tống Thấm thật sự không hiểu được.

“Những gì chị nói tôi đều đã từng nghĩ tới, vậy nên chỉ có thể làm cho bác Tưởng ghét bỏ tôi, như vậy thì ba tôi cũng không thể nói gì cả.” Lý Tinh Trạch bình tĩnh nói.

“Nhưng Tưởng tiểu thư chắc chắn sẽ không đồng ý.” Tống Thấm tiếp tục khuyên.

“Cô ấy không phải người không hiểu lý lẽ như vậy.” Lý Tinh Trạch cắt đứt câu chuyện: “Được rồi không nói nữa.

Đồ cứ để đó đi, tôi về phòng tắm xong rồi xem.”

Hắn day huyệt thái dương, dùng sức mà chớp mắt.

Thấy những tia máu trong mắt hắn, Tống Thấm chỉ có thể nuốt những lời chưa nói hết về bụng, bảo hắn mau đi ngủ bù.

Lý Tinh Trạch bước ra khỏi cửa phòng làm việc, đi từ hành lang rộng lớn về phía thang máy, ấn nút đi lên.

Lúc cửa thang máy mở ra bên trong không có hai, hắn đi vào, đi lên một tầng cửa lại mở ra.

Hắn tùy tiện liếc qua một cái, ánh mắt không dời đi nữa.

Tạ Chu Nghiêu một mình đứng bên ngoài thang máy, hiển nhiên cũng không ngờ tới lại gặp Lý Tinh Trạch ở đây, biểu cảm trong phút chốc trở nên mất tự nhiên.

Lý Tinh Trạch giữ nút mở, cứ nhìn anh như vậy.

Tạ Chu Nghiêu chỉ do dự trong chốc lát rồi đi vào, anh định ấn nút tầng cao nhất, kết quả thấy đèn đã sáng, liền thu tay lại.

Lý Tinh Trạch đứng phía sau anh, hai người không ai nói câu nào.

Anh nhìn phía trước, vách thang máy sáng bóng phản chiếu hình dáng của hai người.

Tuy rằng không nhìn rõ mặt mũi, nhưng hai người đứng rất gần, gần tới mức có thể cảm nhận được hương nước bạc hà như có như không truyền tới từ phía sau.

Anh ngẩng đầu nhìn số trên bảng số tầng của thang máy, muốn nhanh nhanh đến nơi.

Thân thuyền vào đúng lúc này gặp phải một con sóng lớn, hơi xóc nảy.

Anh lùi về sau một bước, Lý Tinh Trạch lập tức đỡ lấy hông của anh.

Mùi hương nước bạc hà ấy theo sự tiếp xúc này mà trở nên rõ ràng, tựa như một chiếc lông vũ rơi trên lồng ngực, khiến anh ngứa ngáy.

Anh cắn chặt răng, tiến về phía trước một bước, vẫn không nói gì cả.

Lý Tinh Trạch cũng đã buông tay, đồng thời cũng giữ im lặng.

Đợi đến khi thang máy mở ra một lần nữa, anh ngay lập tức đi về phía phòng của mình.

Lý Tinh Trạch đi theo ngay sau, anh quay đầu nhìn một lần, Lý Tinh Trạch hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.

Lúc đến cửa phòng anh cũng dừng lại, bộ dạng chờ anh mở cửa.

Tạ Chu Nghiêu hơi không nhịn được nữa.

Anh vừa mới nghe được chuyện tình một đêm của Lý Tinh Trạch, lửa trong lòng không có chỗ trút, kết quả người lại tự tìm đến tận cửa để làm anh thêm ghét.

Anh cầm chốt cửa, giọng nói lạnh như băng: “Cậu muốn làm gì?”

“Muốn nói chuyện với anh.” Lý Tinh Trạch thản nhiên nói.

Chẳng những không để ý đến sự lạnh lùng của anh, mà còn cười dịu dàng cho anh xem.

Nụ cười hắn cực kỳ chói mắt, Tạ Chu Nghiêu liếc hắn một cái: “Nói cái gì? Nếu là chuyện tình một đêm của cậu và Từ Cẩn thì không cần, tôi nghe nhiều rồi, cũng đã hiểu rồi.”

“Đúng là chuyện này, nhưng muốn nói cho anh sự thật.” Lý Tinh Trạch nghiêm túc nói.

“Suốt ngày cậu móc đâu ra lắm sự thật vậy?” Tạ Chu Nghiêu có hơi không kiềm chế được sự tức giận.

Từ lần gặp lại đó Lý Tinh Trạch cứ thể hiện ra với anh bộ dạng tình xưa khó quên, anh cũng biết Lý Tinh Trạch hẳn cũng không biết rõ những chuyện anh gặp phải sau đó, dù sao thủ đoạn của Lý Hằng Sinh, sau khi trải qua rồi anh mới biết được nó độc ác đến nhường nào.

Chỉ là so với những gì Lý Hằng Sinh đã làm, anh càng hận Lý Tinh Trạch chưa bao giờ cố gắng.

Nói cái gì mà yêu anh, muốn đánh dấu anh, muốn trao cho anh hạnh phúc.

Vì sao anh ngu xuẩn đến mức tin một thằng nhóc học cấp 3 mới 18 tuổi cơ chứ?

Cũng tới vì yêu người này, tương lai xán lạn của anh cũng bị hủy hoại! Khoảng thời gian ba năm anh mất đi tự do Lý Tinh Trạch đang ở đâu? Vào lúc anh chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con chết đi trong cơ thể mình Lý Tinh Trạch đang ở đâu? Ngay cả tin tức mẹ qua đời trong viện điều dưỡng, cũng là sau khi lấy lại tự do anh mới được biết.

Khi những chuyện này xảy ra Lý Tinh Trạch đang làm gì? Có thật sự đi tìm anh sao? Có lẽ là có, nhưng có phải không tìm được rồi bỏ cuộc rồi không?

Lý Tinh Trạch có tất cả còn anh mất đi mọi thứ, cuối cùng lại còn dám trách anh bỏ rơi hắn, không từ mà biệt.

Chỉ cần nghĩ tới sự cầm tù dài đằng đẵng đến mức tuyệt vọng, ngột ngạt tăm tối đó, anh sẽ không kiềm chế nổi mà muốn phá hủy tất cả.

Lửa giận cuốn theo oán hận những năm qua, đốt từ trong lòng lên đến tận cổ họng.

Cổ họng anh vừa trướng vừa đau, viền mắt cũng đỏ ngầu giống như sắp chảy ra máu.

Nếu như bây giờ có một con dao trong tay, anh hẳn sẽ đâm vào ngực Lý Tinh Trạch trước, sau đó sẽ tự đâm mình.

Như vậy là kết thúc.

Bị anh nhìn như vậy, trái tim Lý Tinh Trạch lại bắt đầu đau âm ỉ.

“Chu Nghiêu giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm.

Ngày hôm nay bình tĩnh nói chuyện được không? Gỡ bỏ mọi hiểu lầm.” Lý Tinh Trạch tha thiết nhìn anh.

Khóe miệng Tạ Chu Nghiêu giật giật, oán hận khiến biểu cảm của anh trở nên vặn vẹo: “Lại còn hiểu lầm gì nữa?”

“Tối qua hôm qua mới nói được một nửa đã bị ngắt, dù thế nào anh cũng phải nghe em nói hết đã chứ.

Dù sao anh cũng không nhớ gì mà đúng không?”

Thái độ của Lý Tinh Trạch vô cùng thành khẩn, hắn đã cúi mình cầu xin như vậy, hơn nữa câu nhắc nhở mất trí nhớ kia, cũng khiến lý trí Tạ Chu Nghiêu quay trở lại.

Mặc dù mỗi lần nhìn thấy người này anh đều sẽ mất kiềm chế mà muốn nổi giận, nhưng Tạ Chu Nghiêu hiểu rất rõ, nếu như cứ tiếp tục giằng co như vậy, anh cũng không có cách nào để phá hủy lễ đính hôn của Lý Tinh Trạch.

Lại thêm những lời đồn đại vừa nghe, anh không thể vì tính tình của mình mà lãng phí thời gian tiếp được.

Anh lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở cửa.

Lý Tinh Trạch sau khi đi vào liền khóa cửa, lại cài dây xích an toàn lên.

Tạ Chu Nghiêu không để ý đến hành động của hắn, đi đến bên bàn rót cho mình cốc nước lạnh.

Đến lúc anh uống một hơi cạn cốc nước, Lý Tinh Trạch đã đứng đằng sau anh.

“Chúng ta bên nhau thế nào anh đã biết rồi, giờ em sẽ anh biết chúng ta đã chia tay như thế nào.” Lý Tinh Trạch đi thẳng vào chủ đề.

Tạ Chu Nghiêu vẫn đưa lưng về phía hắn, những ngón tay theo bản năng đã nắm chặt lấy cốc thủy tinh.

“Anh sợ em vì chuyện tình cảm mà bị phân tâm, khăng khăng chờ đến lúc em thi đại học xong chúng ta mới có thể ở bên nhau.

Ngày thông báo kết quả em thật sự rất vui, từ trước tới nay em chưa từng vui đến như vậy.

Nhưng lúc em đến tìm anh, nhà anh đã trống không, không còn thấy anh nữa.”

Trước mắt Lý Tinh Trạch phảng phất hiện ra cảnh tượng khi ấy.

Đối diện với bốn bức tường trống không, đối diện với số điện thoại đã bị khóa.

Hắn như bị người ta đẩy từ trên cao xuống, trong lúc rơi xuống ấy hiểu được thế nào là sợ hãi.

“Em đi tìm anh khắp nơi, tất cả những nơi anh đã từng đi em đều tìm! Em cũng nhờ bạn tra thông tin xuất nhập cảnh của anh, vé tàu, vé máy  bay và cả khách sạn.

Nhưng không có bất cứ thứ gì cả, anh cứ như vậy mà biến mất.” Lý Tinh Trạch giơ tay lên, trong lòng muốn ôm lấy anh, nhưng chỉ dám giữ lấy vai anh quay người anh lại: “Chu Nghiêu tại sao lại rời xa em? Có phải mẹ anh bắt anh đi không?”

Cảm xúc của Tạ Chu Nghiêu suýt chút nữa vì những câu hỏi này của Lý Tinh Trạch mà mất khống chế.

Anh suýt quên mất rằng mình đã “mất trí nhớ”, muốn tát mạnh cho người này một cái.

Nhưng anh có thể dùng lý trí để kiềm chế hành động, nhưng ánh mắt lại không thể gạt người.

Lý Tinh Trạch nhìn ra được cảm xúc mãnh liệt trong mắt anh, đó là sự oán hận mãnh liệt hơn cả tối qua.

Lý Tinh Trạch giật mình, nỗi nghi ngờ từ tối qua chợt xông lên đại não.

Hắn tóm lấy tay Tạ Chu Nghiêu, âm thanh kích động đến run cả lên: “Tại sao lại nhìn em như thế? Anh không mất trí nhớ đúng không? Em nói gì anh đều nhớ cả có đúng không?!”.