Editor: Gió

Ngày hôm đó khi Ôn Thế Tước rời đi, chỉ hỏi anh một câu, về sau có quay lại Singapore nữa hay không.

Anh nói mình không biết.

Dẫu sao ở Singapore đã xảy ra quá nhiều chuyện anh không muốn đối mặt cũng không muốn nhớ lại.

Mà Ôn Thế Tước là người tận mặt nhìn thấy thảm cảnh của anh khi đó, vậy nên sau khi anh trả lời như vậy, gã cũng không nói gì nữa.

Thật ra tự Ôn Thế Tước cũng hiểu, câu hỏi này dư thừa đến thế nào.

Tạ Chu Nghiêu đã có Lý Tinh Trạch, lại còn có đứa con thứ hai.

Bọn họ một nhà ba người, mà bản thân gã bất kể có làm đến nào cũng chỉ là thay Ôn Thành Khôn chuộc tội mà thôi.

Gã ngồi vào trong xe, cuối cùng nhìn về phía phòng bệnh nơi tầng ba, mở danh bạ điện thoại, đầu ngón tay dừng lại ở cái tên Tạ Kình Lạc.

Cái tên này rất đặc biệt, mà đối với gã họ này còn đặc biệt hơn, nhưng đặc biệt nhất vẫn là người kia.

Gã nhìn chằm chằm vào cái tên đó, mơ hồ nhớ tới quán cà phê có cấu trúc tựa như một nhà kính trồng hoa ấy.

Một người phục vụ mặc áo sơ mi trắng, thắt tạp dề quanh hông, đang ngồi trước đàn piano chăm chú đàn.

Ánh mặt trời chiếu vào khiến gương mặt thanh tú kia không rõ ràng.

Nhưng chỉ trong giây lát, vào khoảnh khắc người đó ngẩng đầu, Ôn Thế Tước đâu đó thấy bóng dáng Tạ Chu Nghiêu.

Thấy gã lên xe đã lâu nhưng không thấy nói gì, tài xế nhắc nhở: “Ôn tổng, Tiểu Lương còn đang đợi ngài về họp.”

Ôn Thế Tước hồi phục tinh thần, phát hiện màn hình điện thoại đã tắt.

Gã lại ngẩng đầu nhìn về cửa sổ tầng 3, Tạ Chu Nghiêu không biết đã đứng bên cửa sổ từ lúc nào, đang cúi đầu nhìn xe gã.

Thấy gã nhìn qua thì mỉm cười với gã.

Gã cũng mỉm cười, nói với tài xế: “Về công ty thôi.”

===

Sau khi Tạ Chu Nghiêu xuất viện thì ở cùng với Lý Tinh Trạch ở nơi Ôn Thế Tước chuẩn bị, trong khi ấy Từ Lệ Viện có tới vài lần, lần nào đến bà cũng mang các loại đồ bổ khác nhau và canh đã được nấu sẵn.

Mối quan hệ của anh và Từ Lệ Viện vẫn khá ngượng ngùng, cũng may Từ Lệ Viện không can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai người.

Ví dụ như chuyện Lý Tinh Trạch muốn tới Canada cùng anh Từ Lệ Viện cũng không ngăn cản, nhưng cũng không đồng ý đi cùng, dù sao thì trong lòng bà vẫn không từ bỏ được chồng mình.

Lý Hằng Sinh đã được chuyển viện, mặc dù được chuyển tới bệnh viện tư nhân có điều kiện tốt hơn, nhưng tình hình của ông ta vẫn không khả quan hơn, thậm chí còn hai lần rơi vào tình trạng nguy kịch.

Người của Lý gia gần đây chỉ chạy qua chạy lại giữa công ty và bệnh viện cũng đã đủ kiệt sức, không có ai đủ tinh lực để bàn cãi xem sao không thấy Lý Tinh Trạch.

Trái lại vào ngày đại hội cổ đông tạm thời, Lý Trác Dương lại đấy Lý Tinh Trạch ra làm bia đỡ đạn.

Nói hắn từ sau việc của tàu Viking bị lộ thì bỗng dưng mất tích, rõ ràng là có vấn đề.

Ôn Thế Tước biết Lý Trác Dương muốn đổ tội cho Lý Tinh Trạch.

Mặc dù lúc kí hợp đồng Lý Tinh Trạch không liên quan, nhưng nhưng tài liệu xét duyệt trước đó đều phải qua bộ phận phát triển, về chuyện này Lý Tinh Trạch cũng phải gánh một phần trách nhiệm rất lớn.

Mà sở dĩ hắn dám đùn đẩy trách nhiệm là bởi vì sau khi vấn đề nguy hại bị lộ, việc đầu tiên là phái người tới tiếp nhận bộ phận phát triển, hủy tất cả nhưng tài liệu và số liệu liên quan, cũng ngụy tạo một số chứng cứ để che giấu tai mắt người khác.

Đáng tiếc lúc đó hắn không hề biết về mối quan hệ riêng tư của Lý Tinh Trạch và Ôn Thế Tước, từ lâu khi mà hệ thống tự động của  tàu Viking xảy ra vấn đề, Lý Tinh Trạch đã bảo Tống Thấm mang toàn bộ tài liệu có liên quan đưa hết cho Ôn Thế Tước.

Ôn Thế Tước ném hợp đồng hệ thống tự động đã ký, biên bản cuộc họp mà bộ phận phát triển tham dự, báo cáo kiểm tra nội bộ cả ba lần trước khi lắp đặt, cùng với kết quả giám định của phòng thí nghiệm cao cấp ngành hàng hải ra trước mặt Lý Trác Dương cùng hội cổ đông.

Khi nhìn thấy những bản hợp đồng kia, Lý Trác Dương đã hiểu rằng bên cạnh mình có nội gián.

Vướng phải sự chỉ trích của các cổ đông khác, hắn bị buộc phải rời khỏi chức vụ Tổng giám đốc, cuộc họp vẫn còn chưa kết thúc đã bị cơ quan chấp pháp có liên quan dẫn đi.

Mấy ngày sau đó hắn phải ra sức ứng đối với dư luận và áp lực từ mọi phía, mặc dù thời gian dành hết vào những việc này, nhưng hắn vẫn không quên sắp xếp người đi thăm dò hành tung của Lý Tinh Trạch.

Dù sao Ôn Thế Tước có thể lấy được những tài liệu đó, chứng tỏ rằng từ trước khi hắn tiếp nhận bộ phận phát triển thì Lý Tinh Trạch đã phản bội rồi.

Nghĩ tới thằng con do bà hai sinh ra lại dám làm như vậy với mình, Lý Trác Dương thế nào cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

Người hắn sai đi thông qua Từ Lệ Viện mà tra ra được chỗ ở của Lý Tinh Trạch, nhưng lại phát hiện ra rằng nơi đó an ninh rất nghiêm ngặt, bảo bắt người mà không tạo ra động tĩnh gì thì là điều không thể.

Lý Trác Dương đã đứng trên đầu sóng ngọn gió đương nhiên không dám tạo ra bất cứ tai tiếng nào nữa, chỉ đành dặn dò người trông coi.

Chỉ có điều chưa nói đến chuyện Lý Tinh Trạch không bước chân ra khỏi nhà, đến ngay cả bên người Từ Lệ Viện cũng sắp xếp người của Ôn Thế Tước bảo vệ, người của Lý Trác Dương đợi ròng rã mất ngày, cuối cùng cũng có cơ hội.

Chập tối ngày trước khi lên đường, Lý Tinh Trạch gọi điện cho Tưởng Lê.

Từ sau lần giải thích thân phận của Tạ Chu Nghiêu, Tưởng Lê không chịu nhận điện thoại của hắn nữa.

Nhưng lần này đi Canada không biết bao giờ mới về, hắn hỏi ý kiến của Tạ Chu Nghiêu, Tạ Chu Nghiêu cũng áy náy với Tưởng Lê, cũng cảm thấy hắn nên nói một tiếng.

Lần này Tưởng Lê vẫn không chịu nhận, hắn gửi đi vài tin nhắn.

Mấy phút sau Tưởng Lê gọi điện tới.

Giọng của Tưởng Lê vô cùng bình tĩnh, chỉ hỏi hắn bao giờ đi.

Hắn nói sáng mai bay, Tưởng Lê yên lặng hồi lâu, lại hỏi hôm nay có thể gặp nhau được không.

Lý Tinh Trạch cũng muốn nói xin lỗi trực tiếp.

Vốn định nói là hẹn ở nơi nào đó có thể nói chuyện, nhưng buổi chiều Tạ Chu Nghiêu ăn chút đồ ăn nguội, dạ dày không được thoải mái.

Lý Tinh Trạch không yên tâm đi xa, liền chờ ở dưới tầng.

Hắn tính thời gian gần đến giờ mới đi xuống tầng, đứng hai phút ở giao lộ thì thấy xe của Tưởng Lê đang tới.

Hắn vẫy tay với Tưởng Lê, kết quả một chiếc xe đi song song với Tưởng Lê đột nhiên mở đèn pha.

Ánh sáng đó vô cùng chói mắt, Lý Tinh Trạch lập tức giơ tay lên che.

Chiếc xe kia nhân cơ hội đó đạp cần ga, có lẽ là do đã được lắp đặt khác đi nên tốc độ rất nhanh, trong khoảng hai ba giây đã lao đến trước mặt hắn.

Cũng may tính cảnh giác của hắn cao, lúc ý thức được có điều không ổn đã nhanh chóng lùi về sau.

Nhưng vẫn không tránh kịp, cánh tay bị thân xe đụng mạnh một cái, cả người theo quán tính ngã về phía sau.

Tưởng Lê chưa phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy chiếc xe kia đánh tay lái quay xe, định đâm về phía Lý Tinh Trạch một lần nữa.

Cô sợ hãi ấn còi báo hiệu, cũng may bảo vệ ở sảnh thấy thấy bên ngoài xảy ra chuyện, mấy người đều lao ra xem tình hình.

Người lái xe thấy không thể đâm được nữa, thế là trốn tiệt đi.

Bảo vệ tới xem vết thương của Lý Tinh Trạch, Tưởng Lê cũng xuống xe chạy tới.

Lý Tinh Trạch không có vết thương bên ngoài nào khác, nhưng cánh tay bị đụng phải là cánh tay phải bị thương lần trước vừa mưới khỏi.

Nhưng lần này có lẽ là gãy xương rồi, cơ bản không thể chạm vào, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

Cũng may ý thức của Lý Tinh Trạch vẫn còn tỉnh táo, Tưởng Lê bảo bảo vệ đỡ hắn lên xe của mình, nhưng hắn lo cho an nguy của Tạ Chu Nghiêu không chịu đi, Tưởng Lê chỉ đành gọi điện cho cấp cứu và báo cảnh sát.

Như vậy một lúc, rất nhiều quần chúng đứng vây xem.

Tạ Chu Nghiêu ở trên cao, không nhận ra bất cứ điều gì.

Đến khi nghe thấy tiếng xe cứu thương nhìn ra ngoài, sợ đến nỗi tim tí nữa ngừng đập..