Editor: Gió

Tạ Chu Nghiêu muốn ngồi dậy, Lý Tinh Trạch nhớ bác sĩ đã dặn, khi anh tỉnh lại trước tiên phải nhanh chóng gọi bác sĩ tới, liền bảo anh chờ một chút rồi ấn chuông điện trên đầu giường.

Bác sĩ rất nhanh đã tới, lúc kiểm ra Lý Tinh Trạch bị mời đi ra ngoài, lo lắng đi đi lại lại.

Đến khi bác sĩ đi ra hắn lập tức hỏi xem anh thế nào rồi.

Bác sĩ cười trấn an hắn: “Không sao rồi, nhớ phải bổ sung thêm dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều hơn, còn cả đừng để cậu ấy bị kích động nữa.”

Lý Tinh Trạch cảm ơn bác sĩ, xoay người đi vào phòng bệnh.

Tạ Chu Nghiêu đã ngồi dậy, vừa thấy hắn liền nở nụ cười.

Hắn bước nhanh về phía trước, vừa ngồi xuống mép giường, liền bị người kia ôm vào lòng.

Tạ Chu Nghiêu ôm chặt lấy gáy của Lý Tinh Trạch.

Dù anh và bé con đều không sao nhưng cũng không khống chế nổi nỗi sợ trong lòng.

Lúc làm phẫu thuật bác sĩ đã nói với anh, cũng may Lý Tinh Trạch kịp thời chạy tới, vậy nên anh mới có thể giữ được đứa bé này.

Lúc ấy anh thật sự muốn gặp Lý Tinh Trạch, nhưng bác sĩ lại không cho phép.

Sau đó mấy lần anh đau muốn ngất đi, nếu không phải có tin tức tố của Lý Tinh Trạch liên tục tác động vào anh thì anh đã không thể chống đỡ đến cuối cùng.

Thật may, may sao vì có thể giữ lại được đứa bé này.

Tạ Chu Nghiêu ngả vào người Lý Tinh Trạch, cảm nhận cái ôm khiến người ta yên lòng, hồi lâu sau vẫn không chịu buông ra.

Cho đến khi Lý Tinh Trạch hỏi anh: “Anh có đói bụng không? Em đi mua cháo cho anh.”

Tạ Chu Nghiêu có chút đói, nhưng anh muốn nói chuyện với Lý Tinh Trạch thêm một lúc nữa, anh nói: “Vẫn chưa đói, đợi lát nữa rồi ăn.”

Lý Tinh Trạch lại hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu không?”

Anh cười lắc đầu: “Không.”

Lý Tinh Trạch yên tâm, tay chuyển lên bụng anh, nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó: “Chuyện lớn như thế này sao anh lại giấu em?”

Lý Tinh Trạch không phải định trách móc anh, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đến Ôn Thế Tước cũng biết này, bản thân lại chẳng hề hay biết thì lại không nhịn được muốn nổi nóng.

Tạ Chu Nghiêu cúi đầu nhìn động tác vuốt ve bụng mình của hắn.

Mặc dù bây giờ đã không sao nữa, thế nhưng nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm trước đó, Tạ Chu Nghiêu áy náy nói: “Anh không phải cố ý giấu em đâu, vốn định chờ có chuẩn đoán chính xác rồi hãy nói với em, ai ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.”

Nhìn bộ dạng hối hận của anh, Lý Tinh Trạch cũng không đành lòng trách anh, sờ mặt anh rồi hôn.

Tình trạng của Tạ Chu Nghiêu hiện tại không thể phun thuốc ẩn mùi tin tức tố, Lý Tinh Trạch ngày nào cũng phải tiêm một mũi thuốc ức chế, nên dù vào lúc này giữa hơi thở đều là mùi hương chua ngọt của anh thì cũng không đến nỗi rối loạn vì mất khống chế.

Không thể làm những chuyện khác, hôn môi thôi cũng vô cùng quý giá.

Hai người hôn một lúc lâu sau cũng không chịu dừng, cho đến khi bụng Tạ Chu Nghiêu truyền đến tiếng “ùng ục”, Lý Tinh Trạch mới phản ứng được, lúc nhìn mặt anh mặt anh liền đỏ lên.

Lý Tinh Trạch cũng đã rất lâu rồi chưa từng thả lỏng như vậy, nhịn không được mà nhéo mũi anh: “Còn nói là không đói? Con trai em kêu rồi đây này.”

Tạ Chu Nghiêu vốn định phản bác để lấy lại mặt mũi, nhưng lại nghe được ý trong câu nói của hắn, phút chốc trở nên vui vẻ nói: “Là con trai sao?”

Giới tính của đứa bé lúc làm phẫu thuật đã được chuẩn đoán thông qua gen, chỉ là vừa rồi lúc Tạ Chu Nghiêu mới tỉnh đầu óc vẫn chưa kịp hồi lại nên mới không nhớ ra để hỏi bác sĩ.

Lý Tinh Trạch cười nói: “Đúng vậy, xem ra anh rất vui nhỉ, thích có con trai sao?”

Tạ Chu Nghiêu lại dựa vào ngực Lý Tinh Trạch, vô cùng vui vẻ sờ bụng mình.

Thật ra anh không để ý đến giới tính của con là gì, chỉ là trong tiềm thức anh luôn có cảm giác rằng đứa bé đầu tiên là con trai.

Nếu như đứa bé này cũng là con trai, theo một ý nghĩa nào đó có thể nói rằng đứa con trước đó của họ quay về rồi, mà tất cả những đau khổ giữa hai người cũng đã hoàn toàn kết thúc.

“Sao vậy?” Thấy anh đột nhiên không nói gì, Lý Tinh Trạch liền hỏi.

Tạ Chu Nghiêu ngẩng đầu nhìn hắn, cuối cùng cũng nhớ ra chính sự: “Chuyện kia thế nào rồi?

“Chuyện nào?”

“Chuyện quyền cổ phần ấy.”

Lý Tinh Trạch nói: “Vừa nãy Ôn Thế Tước nhắn tin cho em nói thành công rồi, nhưng em vẫn chưa tới đó nên cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.”

Vốn cứ tưởng rằng Tạ Chu Nghiêu nghe xong tin này sẽ rất vui, không ngờ anh lại lo lắng mà nhìn mình: “Vậy ba em phản ứng thế nào, em ở đây ông ta không phản đối sao?”

Lý Tinh Trạch không muốn anh lo lắng quá nhiều, không nói chuyện Trần Ngọc Như nhốt mình ra.

Chỉ nói với anh rằng Lý Hằng Sinh bị ngất ở bữa tiệc đêm đó, được đưa tới bệnh viện này, đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Nghe nói Lý Hằng Sinh cũng ở bệnh viện này, Tạ Chu Nghiêu nhíu mày: “Ông ta ở tầng mấy?”

Lý Tinh Trạch nắm lấy tay anh: “Dù là tầng mấy thì anh cũng đừng có đi.

Người nhà em từ lúc ba em bất tỉnh đã trở nên không bình thường rồi, giờ anh lại còn đang mang thai, an toàn là số một, đợi lát nữa em đi hỏi bác sĩ chuyện chuyển viện cho anh.”

Tạ Chu Nghiêu biết Lý Tinh Trạch sợ anh xảy ra chuyện, dù sao thì trước đây anh từng lấy thân phận đối tượng kết hôn của Ôn Thế Tước để xuất hiện trước mặc người của Lý gia.

Nếu như bây giờ tùy tiện tới đó, lửa giận của người Lý gia sẽ đổ lên đầu anh.

Nhưng anh thật sự muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Lý Hằng Sinh.

Người kia là cha của Lý Tinh Trạch, dù cho là người gián tiếp hại chết con anh và mẹ anh nhưng anh cũng hiểu rằng anh không thể thật sự ép chết đối phương được.

Dù Lý Tinh Trạch thể hiện rằng hắn không quan tâm thế nhưng cha con máu mủ không thể nào cắt đứt hoàn toàn được.

Nếu anh muốn ở bên Lý Tinh Trạch thì không thể để Lý Tinh Trạch phải chọn giữa hoặc là anh hoặc là ba hắn sống được.

Như vậy chỉ chuyển nỗi đau khổ của anh lên người Lý Tinh Trạch mà thôi, sẽ khiến Lý Tinh Trạch sống không yên lòng cả một đời.

Anh không thể làm một chuyện độc ác như vậy được, vả lại giữa hai người còn có một đứa con, cho dù vì nghĩ cho đứa bé thì anh cũng không thể làm gì thêm nữa.

Nghĩ đến những thứ kiềm hãm anh, Tạ Chu Nghiêu nắm chặt chăn, cổ họng chua xót không nói lên lời.

Lý Tinh Trạch biết anh không vui, liền nói với anh: “Chu Nghiêu, sau khi anh xuất viện chúng ta đi đăng ký kết hôn được không?”

Tạ Chu Nghiêu đang đắm chìm trong tâm trạng buồn bã, bất thình lình nghe được một câu như vậy, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Thấy anh hoảng hốt nhìn mình, Lý Tinh Trạch mỉm cười, lấy hai chiếc nhẫn từ trong túi quần ra như làm ảo thuật, rồi đưa lòng bàn tay trái trước mặt anh: “Đưa tay cho em.”

Nhìn chằm chằm đôi nhẫn bạc đơn giản ấy, tim Tạ Chu Nghiêu mất kiểm soát mà đập loạn, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.

Anh biết đưa tay ra sẽ có ý nghĩa như thế nào, nhưng vào giây phút này, trong lòng anh ngoài sự vui sướng được cầu hôn ra, còn đang giấu rất nhiều chuyện không thể xóa bỏ.

Anh một lời khó nói hết nhìn về phía Lý Tinh Trạch.

Lý Tinh Trạch vốn tha thiết chờ đợi anh, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của anh thì cụp lông mày như một quả bóng da bị xì hơi: “Em biết hôm nay quá gấp gáp, ở trong phòng bệnh không thích hợp.

Nếu như bây giờ anh không muốn thì đợi lần sau em chuẩn bị thật tốt rồi lại cầu hôn anh.”

Hắn nói như độc thoại mà khích lệ chính mình.

Nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay hắn, Tạ Chu Nghiêu chần chờ mở lời: “Em chuẩn bị nhẫn từ lúc nào?”

“Hôm qua em không thể rời khỏi bệnh viện thế là bảo Tống Thấm gửi ảnh tới cho em chọn.” Lý Tinh Trạch nghiêm túc nhìn anh: “Chu Nghiêu, không phải em không coi trong chuyện cầu hôn.

Chỉ là so với việc sau khi anh xuất hiện rồi tạo bất ngờ cho anh thì điều em mong muốn hơn cả là sau khi anh tỉnh lại anh biết rằng em cũng muốn kết hôn với anh.”

Tạ Chu Nghiêu nhìn hắn, lại yên lặng.

Giữa hai người vốn phải nước đã chảy thành sông, nếu như không phải lúc trước có sự cản trở của Lý Hằng Sinh, thì có thể đã có thể kết hôn từ lâu rồi.

Giờ, đứa con thứ hai cũng đã có rồi, tập đoàn Lý thị cũng đã rơi vào tay Ôn Thế Tước, Lý Hằng Sinh bị làm cho tức đến nỗi nhập viện.

Tuy rằng vẫn sống, nhưng với người trọng mặt mũi danh vọng như vậy, sự trừng phạt như vậy còn dằn vặt hơn cả cái chết.

Tạ Chu Nghiêu biết, thật ra như vậy là đủ rồi.

Anh cướp đi công ty, danh dự và con trai của người kia.

Dù cho anh vẫn cảm thấy không cam lòng, vẫn còn hận, thế nhưng chỉ có thể làm đến đây thôi.

Anh đặt tay lên bụng, mỉm cười vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: “Anh đói rồi, đi mua đồ ăn giúp anh đi.”

Lý Tinh Trạch nhìn anh muốn nói rồi lại thôi, Tạ Chu Nghiêu cười dịu dàng hơn vừa rồi, còn đùa giỡn thúc giục hắn: “Sao, không chịu lấy em thì em không anh ăn cơm à?”

Lý Tinh Trạch vội đứng dậy, hỏi anh muốn ăn gì.

Anh cố tình nói muốn ăn bánh ngọt, còn nói rằng không muốn ăn đồ ăn trong bệnh viện.

Lý Tinh Trạch biết thức ăn trong bệnh viện khó ăn đến thế nào, cũng không nghi ngờ gì, bảo anh nghỉ ngơi cho khỏe, hắn sẽ về nhanh.

Sau khi bóng dáng cao lớn kia rời khỏi phòng bệnh, Tạ Chu Nghiêu ngồi một lúc rồi mới đứng dậy, cầm áo khoác để trên sô pha mặc lên, đi tới trạm y tá.

Anh nghe ngóng phòng bệnh của Lý Hằng Sinh ở chỗ nào, rồi tìm y tá xin một chiếc khẩu trang đeo lên, đi thang máy lên tầng 7..