Editor: Gió

Lý Tinh Trạch đi ra ngoài cửa, không rời đi, mà giống như vừa nãy dựa vào tường trên hành lang, lại châm một điếu thuốc rồi hút.

Hắn không nghiện thuốc lá, trước kia cũng chỉ khi vô cùng bận, nghiên cứu gặp chỗ mắc mới thèm hút.

Nhưng hôm nay hắn lại không khống chế được bản thân.

Tình hình Tạ Chu Nghiêu thế này, hắn không thể uống say, chỉ có thể nhờ khói thuốc để làm dịu tâm tình bị đè nén.

Hắn yên lặng hút, hút hết một điếu lại tiếp tục châm, không lau sau đã vùi chính mình trong làn khói.

Trong căn phòng cách hắn một cách cửa rất yên tĩnh, cũng không biết Tạ Chu Nghiêu đã ăn cơm chưa hay lại nằm ngủ rồi.

Hắn day ấn đường, mãi đến khi nhiệt độ của điếu thuốc cháy tới đầu ngón tay mới phản ứng lại, dập tắt mẩu thuốc.

Hắn vẫn không yên tâm, chỉ có thể thở dài, lần thứ ba mở cửa ra.

Tạ Chu Nghiêu vẫn duy trì tư thế ngồi như vừa rồi, đồ trên tủ đầu dường không hề chạm tới, ngay cả cốc nước kia cũng chưa uống một ngụm.

Lý Tinh Trạch đứng ở cửa nhìn anh một cái, cuối cũng không nhịn được nữa, đi tới mép giường.

Tạ Chu Nghiêu vẫn cúi đầu, nhìn chằm chằm băng vải trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Mãi đến khi Lý Tinh Trạch ngồi xuống mép giường, anh mới ngẩng đầu lên.

Lý Tinh Trạch mở nắp của thức ăn ra, khấy cháo vẫn còn ấp, múc một thìa đưa đến bên miệng anh.

Anh quay đầu đi, vừa định nói không muốn ăn, bụng lại kêu lên ọc ọc.

Anh chợt cảm thấy lúng túng, Lý Tinh Trạch lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lại đưa thìa cháo kia đến bên miệng anh.

Lần này anh chỉ có thể há miệng ăn.

Hai người cứ như thế một người đút một người ăn, chẳng ai nói câu nào, một bát cháo cá đã làm ấm dạ dày Tạ Chu Nghiêu.

Lý Tinh Trạch đặt bát cháo xuống, rút một tờ giấy đưa cho anh, lại đi đổi một cốc nước ấm tới, cũng đưa thuốc cho anh.

Tạ Chu Nghiêu ngoan ngoãn uống thuốc, Lý Tinh Trạch lại lấy thuốc bôi bôi cho anh.

Lần này anh không phản kháng, nhưng vào lúc Lý Tinh Trạch vuốt ve vết thương của anh, anh lại xuất hiện cảm xúc không nên có.

Dù sao chỗ đó cũng nằm ngay cạnh tuyến thể, một trong những chỗ nhạy cảm nhất trên người anh, mà người chạm vào anh lại còn là Lý Tinh Trạch.

Hăn gắng sức kiềm chế, dằn vặt đợi thuốc được bôi xong.

Lý Tinh Trạch dọn dẹp vài thứ, đỡ anh nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho anh.

Truyện Khoa Huyễn

Anh nhìn Lý Tinh Trạch xoay người, lại một lần nữa đi tới cửa.

Anh cho rằng Lý Tinh Trạch ít nhiều cũng sẽ nói với mình một câu, nhưng Lý Tinh Trạch từ đầu đến cuối lại chẳng nói một lời, tắt đèn rồi đi ra ngoài.

Lần thứ ba nghe tiếng cửa khóa lại, anh nắm chặt chăn, sự trống rỗng trong tim dần phóng đại trong bóng tối.

Ban ngày lúc thay quần áo rèm cũng được kéo vào, hôm nay trong phòng tối om, đến nhìn mặt biển bên ngoài anh cũng không có cách nào để nhìn, chỉ đành nhắm mắt lại, ép mình đi vào giấc ngủ.

Nhưng anh càng muốn ngủ đầu óc lại càng tỉnh táo, cứ nghĩ tới những gì Lý Tinh Trạch vừa làm.

Anh biết Lý Tinh Trạch bị anh làm cho tức muốn nổ não, nếu không sẽ không đến mức một câu cũng không thèm nói với anh.

Nhưng bị anh làm tổn thương đến như vậy, Lý Tinh Trạch vẫn không bỏ anh, vẫn thỏa hiệp mà chăm sóc anh.

Thật ra anh biết rõ Lý Tinh Trạch không có lỗi, từ sau khi gặp lại, sự trân trọng và chăm sóc của Lý Tinh Trạch dành cho anh càng ngày càng giống với trước kia, khi mà hai người vẫn còn yêu đương nồng nhiệt.

Những điều này không thể nào giả vờ được,

Chính vì anh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, nên mới càng ngày càng không biết nên làm thế nào.

Rõ ràng hai người họ đều là người bị hại, anh thật sự muốn tổn thương Lý Tinh Trạch như vậy sao?

Anh thật sự, chỉ có con đường này để đi thôi sao?

Nhìn chằm chằm rèm cửa đóng kín đến một tia sáng cũng không lọt vào được, Tạ Chu Nghiêu cảm thấy lạnh lẽo.

Anh kéo chặt chăn, không để xung quanh mình có bất cứ khe hở nào.

Cứ trợn trừng mắt như vậy thức đến nửa đêm, cửa phòng lại được mở ra.

Tim bỗng đập dồn dập, anh lặng lẽ nhìn, người đi vào vẫn mặc bộ quần áo như ban sáng.

Theo cánh cửa được mở ra, một cơn gió cũng theo vào phòng.

Anh ngửi thấy mùi thuốc lá, không khỏi nhíu mày.

Lý Tinh Trạch nhẹ nhàng đóng cửa lại, muốn bật đèn lên nhưng lại sợ quấy rầy anh, thế là lần sờ trong bóng tối đi tới mép giường.

Tạ Chu Nghiêu nhắm mắt lại, chỉ mở ra một tí để xem hắn muốn làm gì, kết quả hắn chỉ đứng bên giường của anh một lúc rồi đi vào phòng tắm.

Tạ Chu Nghiêu vểnh tai lên nghe, Lý Tinh Trạch đi vào để tắm.

Anh không biết sao Lý Tinh Trạch lại tắm ở chỗ của anh, nhưng Lý Tinh Trạch tắm rất nhanh, sau khi đi ra liền vén chăn bên cạnh anh lên, rón rén nằm xuống.

Nhịp tim của Tạ Chu Nghiêu lại đập nhanh một cách mất kiểm soát.

Sau khi Lý Tinh Trạch nằm xuống giường cũng không chạm vào anh, dường như định ngủ như thế này thôi.

Anh đợi một lúc, người bên cạnh vẫn không chút động tĩnh.

Anh quay đầu nhìn, Lý Tinh Trạch vậy mà đã ngủ rồi.

Anh không chắc chắn là Lý Tinh Trạch ngủ thật hay giả vờ ngủ, cứ tiếp tục đợi.

Không biết là qua bao lâu sau, Lý Tinh Trạch vẫn không nhúc nhích, lúc này anh mới thở phào, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng.

Trên người Lý Tinh Trạch đã không còn ngửi thấy mùi thuốc lá nữa, nhưng người này tắm xong cũng không phun thuốc ẩn mùi, bây giờ giữa hô hấp của anh đều là mùi tin tức tố của Lý Tinh Trạch.

Bản thân anh cũng không phun thuốc, cũng may hiện tại không phải là kỳ phát tình, dù cho ngửi thấy mùi của nhau cũng không đến nỗi mất kiểm soát.

Chỉ là, anh vốn đã mất ngủ, giờ thì khỏi ngủ luôn.

Anh bất đắc dĩ mà thở dài, nhắm mắt lại không muốn nhìn người bên cạnh nữa.

Nhưng tin tức tố của Lý Tinh Trạch lại cứ như một mồi câu đang động đậy trong lòng anh, câu mất định lực của anh, trong đầu cũng chỉ nghĩ tới việc dựa gần vào, muốn ngửi nhiều hơn.

Anh thầm khuyên bản thân, nhất định phải nhịn, nhưng anh không cử động không có nghĩa là Lý Tinh Trạch cũng không động đậy.

Tên nhóc kia cuối cùng cũng trở mình, mặt hướng hề phía anh.

Tựa như một khói quen khi ngủ, vươn tay về phía anh, ôm anh vào trong ngực.

Tin tức tố sắp câu lấy lý trí của anh ngay liền tức tràn gấp bội lần vào trong não anh.

Đến khi anh phản ứng lại, anh và Lý Tinh Trạch đã gần nhau lắm rồi.

Gương mặt anh ngày đêm mong nhớ giờ phút ấy đang ở trước mắt anh, tin tức tố hương nước bạc hà mà anh chỉ có thể mong mỏi mà không thề chạm vào giờ đây đang từng lớp từng lớp vây lấy anh.

Anh đánh giá người trước mặt, rốt cuộc không nhịn được mà nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt của Lý Tinh Trạch.

Người này thực sự không còn giống năm đó nữa, không còn ngốc nghếch nữa, ngũ quan cũng trở nên cứng rắn hơn, đến cánh tay đã ôm lấy anh cũng đã trở lên có lực hơn.

Mỗi lần nắm lấy, anh có ảo giác như không thể thoát ra khỏi cánh tay ấy được.

Mọi thứ đã thay đổi.

Duy chỉ có một điều không thay đổi, chính là tình cảm dành cho anh sao?

Không biết có phải là vì đã nói chuyện của đứa bé ra hay không, khoảng cách giữa hai người dường như được rút ngắn lại.

Mặc dù anh không nói nhiều thêm, Lý Tinh Trạch cũng không truy hỏi nữa.

Nhưng anh biết, Lý Tinh Trạch không phải không để ý đến, mà là cần thời gian để tiếp thu chuyện này.

Đến nỗi anh còn muốn không tiếp tục trách người này nữa…

Tạ Chu Nghiêu dịch tay, đầu ngón tay dọc theo mũi người này tuột xuống, như chuồn chuồn chạm nước mà chạm vào đôi môi ấy.

Anh không biết nữa.

Nhưng nếu không oán hận người này, con anh sẽ oán hận anh, mẹ cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Mâu thuẫn tựa như quả bóng bay căng khí, mắc trong cổ họng bé nhỏ của anh vừa đau lại vừa xót.

Tin tức tố của Lý Tinh Trạch vẫn cứ lấp đầu đầy lồng ngực luôn trống rỗng của anh.

Anh không chịu được nữa, lặng lẽ lại gần, nhẹ nhàng chạm lên đôi môi ấy.

Tin tức tố nước bạc hà kia trong phút chốc trở lên nồng đậm, anh chớp mắt một cái, rõ ràng không uống rượu, nhưng lại có cảm giác như đang say.

Chỉ đêm nay, đêm nay thôi anh có thể buông thả một chút được không…

Anh biết là như này là làm liều, nếu Lý Tinh Trạch tỉnh, anh không cách nào để giải thích và đối diện với hắn cả.

Nhưng so với những đắn đo mãi không có điểm dừng kia, có một tình cảm khác lại đứng một mình trên đỉnh cao.

Anh khắc chế động tác, nhưng dù cẩn thận thế nào, vẫn khiến cho người kia mở mắt.

Bỗng anh giống như bị đóng trên cây thánh giá, lúng túng muốn giải thích.

Nhưng Lý Tinh Trạch lại không cần anh phải giải thích bất cứ điều gì, nhéo cằm chặn môi anh.

Hô hấp của Tạ Chu Nghiêu cũng ngừng lại.

Lý Tinh Trạch vắt ngang eo anh, đè tay anh ở hai bên gối, đầu lưỡi xâm lược không chút dịu dàng trong khoang miệng của anh.

Anh bị ép phải tiếp nhận, nhưng lại không có sự khó chịu nên có như trong tưởng tượng, ngược lại lại bị động tác ngang ngược dẫn ra cảm xúc run sợ.

Lý Tinh Trạch mở mắt hôn anh, đương nhiên không bỏ qua bất cứ thay đổi biểu cảm nào của anh.

Thấy anh không phản kháng lại còn lộ ra dáng vẻ thoải mái, trong lòng lại càng thêm chắn chắn, lại đặt tay lên bụng của anh.

Đây là nơi cấm kị, Lý Tinh Trạch lại không chỉ tiếp cận mà còn chạm vào.

Cơ thể Tạ Chu Nghiêu cứng đờ, rõ ràng biết hắn làm như vậy có nghĩa là gì, nhưng lại không mạnh mẽ đẩy ra như trước.

Lý Tinh Trạch chỉ vuốt ve lên vết sẹo trên bụng anh, mãi đến khi không thở được nữa mới kết thúc nụ hôn, chống ở bên trên chăm chú nhìn anh.

Tin tức tố đang quấn quýt lấy nhau giữa hơi thở, hương mơ thơm dính vào hương nước bạc hà, chua ngọt lại thêm chút hương sữa, vừa mát lại vừa mềm.

Là hương vị mối tình đầu của mùa hè năm ấy khiến hắn lưu luyến nhất.

Tạ Chu Nghiêu dùng cánh tay che mắt, anh thật sự không biết nên đối diện như thế nào.

“Chu Nghiêu.” Cuối cùng Lý Tinh Trạch cũng nói chuyện với anh, nhưng giọng nói khàn khàn khiến lòng người nghe càng khó chịu hơn: “Em biết anh vẫn còn yêu em, chúng mình bắt đầu lại từ đầu đi anh, đừng oán ghét mà trừng phạt nhau nữa.”

Lý Tinh Trạch gạt sợi tóc dính bên mép ra cho anh, không kéo xuống cánh tay che mắt, chỉ tiếp tục nói: “Lần này em thật sự sẽ khiến anh hạnh phúc, tin em có được không?”

Tạ Chu Nghiêu không trả lời.

Mỗi lần Lý Tinh Trạch nói như vậy, anh đều có kích động muốn châm chọc.

Anh không tin Lý Tinh Trạch, không tin rằng đại thiếu gia này sẽ khiến mình hạnh phúc.

Nhưng lúc này, anh không thể dùng những lời khó nghe để phản bác nữa.

Lời khó nghe đến thế nào cũng không bằng được những lời anh nói lúc nói cho Lý Tinh Trạch về đứa bé.

Anh đã không còn sức để làm tổn thương người khác nữa rồi.

Lý Tinh Trạch không chờ được câu trả lời của anh, nhưng ít nhiều cũng yên tâm hơn.

Dù sao mấy lần trước Tạ Chu Nghiêu luôn kịch liệt chối bỏ và phản bác, lần này chỉ yên lặng.

Không trả lời, đồng nghĩa với việc có cơ hội.

Dù sao Tạ Chu Nghiêu vừa rồi nhân lúc hắn ngủ chủ động với hắn.

Lý Tinh Trạch biết, phần nhiều là do tin tức tố.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Tạ Chu Nghiêu thật sự càng ngày càng không thể rời xa hắn.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi, vấn đề giữa họ không phải giải quyết được ngay trong một sớm một chiều.

Cho dù khó khắn đến thế này, hắn đều phải vượt qua.

Hắn nằm về chỗ của mình, ôm Tạ Chu Nghiêu vào trong ngực, ở phía sau hôn một cái lên gáy Tạ Chu Nghiêu.

Người trong ngực rụt lại, nhưng Lý Tinh Trạch lại không có hành động quá giới hạn nào, chỉ dịu dàng nói bên tai anh: “Em mệt rồi, ngủ trước đây.”

Tạ Chu Nghiêu vẫn không nói tiếng nào.

Lý Tinh Trạch chôn mặt trong gáy anh, thỏa mãn nhắm mắt.

Gáy với Omega là bộ phận nhạy cảm, hôm nay hơi thở của Lý Tinh Trạch cứ liên tục phả vào đó, ngón tay Tạ Chu Nghiêu cũng mất sức, vùi vào lồng ngực Lý Tinh Trạch một cách rất tự nhiên không cách nào động đậy.

Ban đầu vẫn chưa thể bình tĩnh được.

Anh cứ nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, nghĩ tới chuyện mình làm bây giờ là đúng hay là sai.

Vấn đề cơ bản nhất giữa hai người vẫn chưa được giải quyết, Lý Tinh Trạch vẫn chưa biết chân tướng chuyện năm đó.

Đến khi biết rồi, sẽ vì anh mà trở mặt với Lý Hằng Sinh sao?

Còn cả chuyện thu mua nữa, nếu như biết lần này anh về là muốn khiến Lý Hằng Sinh thân bại danh liệt, Lý Tinh Trạch vẫn không chùn bước mà yêu anh sao?

Những nhân tố không thể chắc chắn này tựa như một quả tạ đè xuống tim anh, rõ ràng vừa nặng lại vừa khó chịu, nhưng cũng không chống lại được lồng ngực ấm áp và rộng lớn của người sau lưng.

Anh dần dần chìm vào giấc ngủ trong nỗi dằn vặt, đến khi mở mắt ra lần nữa, đối diện với ánh mắt dịu dàng của người bên gối.

Anh có bệnh huyết áp, còn chưa kịp nhảy số được tình hình trước mắt, thì đã thấy người kia dựa gần vào hôn lên môi anh một cái: “Cục cưng, ngủ ngon không?”

Đây là tên gọi yêu mà vào 6 năm trước lúc vừa bên nhau Lý Tinh Trạch gọi anh

Lúc ấy anh không thích nghe từ này, cứ cảm thấy không được tự nhiên, không quen.

Vậy nên Lý Tinh Trạch đành gọi lại tên của anh.

Bây giờ một lần nữa được nghe thấy, lại có ảo giác như trở về năm ấy.

Vào buổi sáng sớm sau khi hai người làm chuyện ấy, anh cũng tỉnh lại trong ngực Lý Tinh Trạch như thế này.

Gió: Kể từ chương sau tớ sẽ đặt pass, mọi người xem pass trong mục Hòm khóa phía trên nhé.