Editor: Gió

Tạ Chu Nghiêu nằm ở trên giường, không nhúc nhích nhìn mặt biển rộng lớn đối diện cửa sổ.

Nếu như quay về sáu năm trước, lời nói của Lý Tinh Trạch chắc chắn có thể lay động được anh.

Nhưng hiện tại, anh chỉ cảm thấy nực cười.

Trước khi quay về đây, Ôn Thế Tước đã giúp anh điều tra chuyện của Lý gia mấy năm nay.

Tuy Lý Hằng Sinh đã giao tập đoàn cho ba con trai xử lý, nhưng quyết định quan trọng vẫn phải qua sự đồng ý của ông ta.

Trên Lý Tinh Trạch còn có hai anh trai, mặc dù Lý Tinh Trạch hiện tại bắt đầu cố gắng để trèo lên, nhưng cũng không thể làm rung chuyển được nền móng của Lý gia.

Hơn nữa tình cảm Lý Tinh Trạch dành cho anh cùng lắm cũng chỉ là áy náy và không lỡ bỏ mà thôi, anh cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đánh cược toàn bộ vào tình cảm này.

Không biết anh đã nằm bao lâu, mãi đến khi hơi buồn ngủ mới nghe thấy tiếng cửa phòng lại mở ra.

Căn phòng này ngoài anh ra thì cũng chỉ có Ôn Thế Tước có thẻ phòng, vậy nên anh cũng lười quay đầu.

Đến khi Ôn Thế Tước đi tới trước mặt anh, chặn ánh sáng nơi xa xăm, anh mới chuyển động đôi mắt.

Tay Ôn Thế Tước đút trong túi quần, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cổ áo bị kéo loạn của anh: “Gì thế này, kịch liệt đến thế cơ à?”

Anh kéo chăn qua che mình, nhàn nhạt nói: “Không.”

Ôn Thế Tước ngồi xuống cạnh giường: “Hai ngày nay thế nào rồi? Tôi thấy cậu và cậu ta ở riêng không chỉ có một lần, cậu ta có nghi ngờ gì không?”

Tạ Chu Nghiêu nói: “Hẳn là không có đâu, cậu ta còn bảo tôi cho cậu chút thời gian, nói sẽ xử lý chuyện đính hôn.”

“Thế chuyện của cậu ta và Từ Cẩn là thế nào?”

“Cậu ta nói chỉ là diễn kịch, Từ Cẩn chủ động tìm đến tận cửa, nên cậu ta để Từ Cẩn phối hợp.”

“Từ Cẩn nghe lời thế cơ à? Cậu ta đã cho người này bao nhiêu lợi ích rồi?” Ôn Thế Tước cười nhạo nói.

Tạ Chu Nghiêu vẫn không lộ vẻ gì: “Tôi làm sao mà biết được, dù sao mục đích Từ Cẩn đến tìm cậu ta chắc chắn cũng là vì tiền.”

“Nói như vậy thì hắn muốn lấy Từ Cẩn ra làm lá chắn, vì muốn từ hôn thật, sau đó ở bên cậu.”

Tạ Chu Nghiêu không trả lời.

Trong mắt của Ôn Thế Tước có một cảm xúc gì đó không thể nói rõ, thế nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn là giọng điệu đáng ghét ấy: “Xem ra cậu ta vẫn chưa hết tình cảm với cậu nhỉ, cậu nên vui mới đúng, ít nhất cũng tiết kiệm được hơi sức để quyến rũ cậu ta.”

Mày Tạ Chu Nghiêu nhíu lại: “Không cần anh phải chế giễu tôi.”

“Tôi chỉ nhắc nhở cậu, đừng vì hắn tốt với cậu một chút mà quên mất những gì xảy ra trong quá khứ, nếu như lần này thất bại thì không có ai giúp cậu làm lại từ đầu được đâu.”

Tạ Chu Nghiêu biết mục đích Ôn Thế Tước nhắc nhở anh là gì, nhưng vào lúc thế này còn tới uy hiếp anh, chẳng khác nào sát muối vào vết thương của anh, khiến anh càng khó chiu.

“Anh đi ra được rồi đấy.” Anh kéo chăn cao lên che lấy mặt, bộ dạng không muốn nói gì nữa.

Ôn Thế Tước lại chẳng hề để ý đến thái độ của anh, ánh mắt lướt qua bàn một lần, không thấy lọ thuốc ngày hôm qua nữa, liền đứng dậy nói: “Uống ít thuốc ức chế thôi, ở đây không tiện như lúc ở trên đất liền đâu.”

Giọng Tạ Chu Nghiêu truyền ra từ trong chăn, nhưng vẫn nghe ra được sự bực mình: “Biết rồi.”

Ôn Thế Tước rời đi.

Đợi sau khi đóng cửa, anh mới kéo chăn ra, sờ vị trí tuyến thể ở gáy.

Cách kỳ phát tình tiếp theo còn nửa tháng.

Nhưng với bệnh của anh, kỳ phát tình sẽ không đúng thời gian, vậy nên anh mang đầy đủ thuốc ức chế theo, tránh việc phát bệnh lại không khống chế được.

Ôn Thế Tước dặn anh uống ít, cũng vì sợ giờ uống lại ảnh hưởng tới sức khỏe của anh.

Anh trở mình, anh nhìn mặt biển nơi xa xăm.

Nếu Lý Tinh Trạch vì áy náy mà chủ động với anh, vậy thì anh cũng không cần phải phí thời gian nữa, nên chuyển sang chuyện khác thôi.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Thế Tước: “Vừa nãy quên hỏi, chuyện thu mua sắp xếp thế nào rồi.”

Ôn Thế Tước cười nói: “Đã sắp xếp rồi, cứ chờ đi.”

Tạ Chu Nghiêu ngủ cả một buổi chiều, đến chập tối mới dậy.

Anh vẫn cứ luôn thèm ngủ, nhưng tật xấu này mới xuất hiện hai năm gần đây mà thôi.

Bác sĩ nói có lẽ do anh hưởng của chứng chặn tin tức tố, cuối cùng kiến nghị anh đừng quá vất vả, bệnh này chỉ có thể điều dưỡng mà thôi.

Anh đi tắm rửa, đến lúc ra ngoài đi ăn tối thì đã hơn 7 giờ rồi.

Tàu Viking sở hữu 16 nhà hàng lớn, hương vị món ăn và cách trang trí chủ đạo của mỗi nhà hàng đều không giống nhau.

Trong thời gian chạy thử chỉ mở một nhà hàng Trung, nhưng lại có mười mấy đầu bếp được sắp xếp để nấu các món ăn ngon từ các quốc gia khác nhau.

Bữa tối hôm nay không có kế hoạch đặc biệt, chỉ có gọi món ở nhà hàng Trung, cũng có khu vực buffet.

Thời gian này phần lớn mọi người đều đang dùng bữa, anh lướt qua một lượt, thấy Ôn Thế Tước ngồi gần cửa sổ, bên cạnh là Gia Na đang cười yêu kiều nói chuyện với gã.

Xung quanh hai người có vài chiếc bàn trống, hiển nhiên là mọi người đều rất tinh ý.

Lúc Tạ Chu Nghiêu đi tới, người ở mấy bàn nọ đều ngẩng lên nhìn anh, nhưng không ai chào hỏi anh, tất cả mọi người đều hiểu ngầm ý nhau mà tiếp tục ăn cơm, nói chuyện.

Anh có chức vụ là người phụ trách của nhà đầu tư, nhưng không giao lưu gì với người của đoàn phim.

Quan trọng là mọi người đều biết rằng anh chỉ là Omega được Ôn Thế Tước dẫn theo.

Ôn Thế Tước có thể qua lại với Gia Na ngay trước mặt anh, có thể thấy được rằng anh thật sự chẳng có địa vị gì.

Trong giới này trèo cao đạp thấp vô cùng gay gắt, sau khi nhìn thấu mối quan hệ này thì càng không có ý do gì để nhiệt tình với anh.

Cũng may bản thân anh cũng thích yên tĩnh, tìm một chỗ ở cửa sổ bên kia, gọi mấy món ăn Đông Nam Á, lại gọi một chai rượu vang trắng.

Thời tiết hai ngày nay rất đẹp, mặt biển lặng sóng, ánh chiều tà tựa như lá vàng đếm không xuể, ở trước mặt rải ra một màu sắc rực rõ.

Bên tai là giai điệu dịu dàng của nhà hàng, cứ như vậy bị phong cảnh mê người đoạt đi sự chú ý, đến cả khi có người đứng phía sau anh gọi anh anh cũng không phản ứng lại.

Lý Tinh Trạch đành phải vỗ vai anh một cái.

Tạ Chu Nghiêu quay đầu, bởi vì nhìn mặt biển quá lâu, ánh mắt của anh đều trở nên mơ hồ, dù chuyển mắt nhìn sang nhưng cũng không nhận ra người trước mặt được ngay.

Thấy anh dụi mắt, Lý Tinh Trạch ân cần nói: “Có phải anh nhìn biển quá lâu rồi không? Đừng dụi, nhắm mắt lại nghỉ một tí là được.”

Tạ Chu Nghiêu nghe thấy giọng Lý Tinh Trạch, ngừng động tác, đang định nói thì lại nghe thấy tiếng của một người khác: “Tôi đi trước tìm chỗ.”

Lý Tinh Trạch nói: “Được.”

Tạ Chu Nghiêu mở mắt ra, mặc dù có hơi mơ hồ, nhưng anh vẫn nhìn rõ bóng lưng rời đi kia, chính là Từ Cẩn.

Buổi sáng Lý Tinh Trạch đã giải thích với anh, Từ Cẩn chỉ là một lớp ngụy trang, giữa hai người họ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Tạ Chu Nghiêu thu hồi tầm mắt: “Có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không thể nói chuyện với anh sao?” Lý Tinh Trạch hỏi ngược lại.

Tạ Chu Nghiêu liếc hắn một cái: “Không thích hợp, đừng để Từ Cẩn của cậu chờ lâu.”

Lý Tinh Trạch cũng không vội giải thích, còn thuận theo lời anh mà nói: “Được, tối nay em đến tìm anh.

Nếu như anh không trả lời tin nhắn, em tìm thẻ dự phòng của phòng anh rồi xông vào đấy.”

Mày Tạ Chu Nghiêu nhíu lại, còn chưa kịp mắng hắn thì đã thấy hắn quay người đi.

Lý Tinh Trạch rất muốn nói nhiều hơn Tạ Chu Nghiêu, nhưng cũng hiểu rõ với thân phận của hai người ở nơi công cộng tốt nhất nên bớt tiếp xúc.

Chỉ có điều hắn chọc ghẹo xong lại bỏ chạy như vậy, lại khiến tâm tạng của Tạ Chu Nghiêu xấu đi.

Chỗ Từ Cẩn chọn là một chiếc bàn đối diện ở phía trước, Lý Tinh Trạch đi tới, ngồi xuống vị trí mặt đối mặt với anh, chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể đối mắt với nhau.

Nhìn thấy sự vui vẻ rực rỡ lại dịu dàng trong mắt của Lý Tinh Trạch, anh quay mặt đi, tiếp tục nhìn mặt biển.

Mặt trời lặn rất nhanh, cảnh nơi phương xa đã dần không còn thấy rõ nữa.

Anh đặt đũa xuống, nhìn chai rượu đã gần cạn trên bàn, che miệng ợ một cái.

Anh lấy điện thoại ra, muốn xem xem mấy giờ rồi, kết quả phát hiện trên màn hình xuất hiện vài cái thông báo.

Anh ấn mở, toàn bộ là thông báo thêm bạn từ Wechat đều đến từ cùng một người.

Anh nhớ rất kĩ dãy số này, không ngẩng đầu nhìn.

Lý Tinh Trạch ngồi cùng Từ Cần, ánh mắt lại không ngừng lướt qua Từ Cẩn để nhìn anh.

Vào lúc anh rốt cuộc cũng nhìn sang thì nhíu mày, dùng khẩu hình nói: “Thêm em.”

Tạ Chu Nghiêu mặc kệ hắn, nhét điện thoại lại vào trong túi rồi rời khỏi nhà hàng.

Tối hôm qua vì bị Lý Tinh Trạch quấy rầy, anh vẫn chưa ngắm cảnh đêm đủ.

Vì vậy đi tới trên boong tàu, tìm một góc đèn không chiếu tới mà ngồi.

Anh ngồi suốt hai tiếng đồng hồ cũng chẳng có ai tới quấy rầy.

Tuy rằng sự yên tình khiến người cảm thấy thoải mái, nhưng nhiệt độ càng ngày càng thấp và gió biển thổi tới khiến anh không thể ngồi được nữa, muốn về phòng.

Anh đi qua lối đi không người, lúc vừa định rẽ phải về khu vực nghỉ ngơi thì rạp chiếu phim ở cách vách đột nhiên sáng đèn, hơn nữa còn có tiếng nhạc truyền ra.

Anh dừng bước, nhìn nhìn xung quanh.

Trước khi lên tàu Tống Thấm từng nói qua về quy tắc sử dụng khu vực giải trí.

Trên tàu Viking có ba phòng chiếu phim lớn nhỏ không giống nhau, nhưng trong thời gian chạy thử bởi vì vấn đề điều khiển trang thiết bị, nên rạp chiếu phim ngoài việc lấy cảnh để quay phim ra, vào những thời gian khác đều không mở cửa.

Trong tay anh có lịch trình quay phim, cảnh liên quan tới rạp chiếu phim chỉ có một cảnh vào buổi sáng nay.

Mặc dù Từ Cẩn tốn mất thời gian của cả buổi sáng, nhưng cũng thuận lợi quay xong, vậy nên giờ này không thể nào chiếu phim được.

Nhưng trong tiếng nhạc kia lại xen lẫn giọng nói của người, vừa nghe là đã biết là của kiểu phim kinh dị mà anh thích.

Anh không nhịn được mà đi tới đó, muốn xem xem là ai đang xem phim.

Sau khi đi vào anh hơi giật mình, phòng chiếu phim lớn như vậy bên trong không một bóng người, nhưng trên màn hình đúng thật là đang chiếu phim, còn là phim tận thế zombie vừa được bắt đầu.

Đó là loại phim anh thích nhất.

Mặc dù tình cảnh trước mắt khó có thể diễn tả được, nhưng anh không đi ra ngoài ngay mà chỉ dựa vào vách tường trên lối đi mà xem.

Anh đã rất lâu rồi chưa cảm nhận được cảm giác khi xem một bộ phim, đứng một lúc liền tìm một vị trí gần giữa mà ngồi xuống.

Nhưng anh vừa ngồi xuống liền nhìn thấy ở khúc rẽ ở lối đi xuất hiện một người.

Người kia là một cô gái mặc bộ trang phục của thuyền viên, tay trái cô cầm một hộp bỏng ngô lớn, tay phải cầm một cốc nước chanh, cứ như vậy mà đi đến trước mặt Tạ Chu Nghiêu.

Tạ Chu Nghiêu tưởng rằng cô tới đuổi mình đi, không khỏi có chút lúng túng.

Chỉ là còn chưa kịp đứng lên đã thấy cô gái ấy đưa đồ trong tay mình vào tay anh, còn mỉm cười nói một câu: “Chúc ngài xem phim vui vẻ.”

Tạ Chu Nghiêu bối rối, cũng muốn hỏi cô xem là như thế nào, cô đã xoay người rời đi.

Đến khi cô rời khỏi rạp chiếu phim, Tạ Chu Nghiêu mới nhìn đồ trong tay.

Đây là thứ mà trước khi đi xem phim anh thích anh nhất, Lý Tinh Trạch mỗi lần như vậy đều sẽ chủ động mua cho anh.

Nhìn những thứ vô cùng quen thuộc này, anh đã đoán được rốt cuộc là thế nào.

Có thể sử dựng phòng chiếu phim của tàu Viking thì chỉ có nhân viên của tàu, mà có thể chiếu bộ phim mà anh thích, còn chủ động tặng đồ ăn mà anh thích, ngoài Lý Tinh Trạch ra thì còn có thể là ai.

Sau khi hiểu ra anh liền muốn rời đi, nhưng nhìn bỏng ngô thơm phức, còn cả bộ phim tình tiết càng ngày càng hồi hộp kia, anh lại không muốn đi nữa.

Thôi vậy.

Nếu Lý Tinh Trạch đã muốn để anh xem, anh cũng không cần thiết phải cố ý đối nghịch với hắn.

Dù sao mấy ngày ở trên tàu rất nhàm chán, về phòng cũng chỉ có thể xem cái màn hình nhỏ xíu mà thôi.

Anh dựa vào lưng ghế, gác những suy nghĩ ngổn ngang kia sang một bên, bắt đầu ăn bóng nghê xem zombie cắn người.

Anh rất gan dạ, xem rất nhập tâm, đến khi nhạc hiệu kết thúc vang lên mới thỏa mãn duỗi người, cuối cùng mới nhớ ra rằng Lý Tinh Trạch đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện.

Anh lấy điện thoại ra, trên màn hình lại xuất hiện hai thông báo thêm bạn tốt.

Anh do dự chốc  lát, ấn nút đồng ý.

Vốn tưởng rằng Lý Tinh Trạch sẽ nhanh chóng gửi tin nhắn tới,  không ngờ rằng đến khi anh về đến phòng rồi, rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ, người kia vẫn không có chút động tĩnh.

Trước khi ngủ anh lại nhìn màn hình lần nữa, sau đó chỉnh về chế độ im lặng, ngày hôm sau tỉnh dậy, cửa số tin nhăn của người kia vẫn chỉ dừng lại thông báo đã thêm bạn.

Anh lười biếng nằm trên giường đến trưa mới dậy, vẫn giống như hôm qua, ăn cơm xong thì đến xem đoàn phim quay phim, thấy quá chán thì lại đi dạo trên khu vực có thể đi lại trên tàu.

Điện thể trong túi, cả một ngày chẳng có động tĩnh gì, lúc chập tối anh tới nhà hàng ăn cơm.

Hôm nay đoàn phim quay không được thuận lợi cho lắm, đến giờ mọi vẫn còn đang đẩy nhanh tiến độ, trong nhà hàng chỉ có nhân viên trên tàu đang dùng bữa.

Tầm nhìn ra biển cũng không được như hai ngày trước, bầu trời có chút âm u.

Anh gọi mỳ Nhật, sau khi ăn xong lại đi tới boong tàu ngồi.

Cuộc sống nhàm chán như vậy nếu đặt trên người người khác, chắn chắn sẽ nghe được lời than phiền, nhưng anh lại rất thỏa mãn.

Dù sao đối với anh mà nói thì đây chính là “sự tự do” mà trước đây dù cố gắng đến mấy cũng không thể nào có được.

Ôn Thế Tước cũng không tới tìm anh.

Hôm nay Gia Na không có cảnh quay, có lẽ hai người họ lại đang quấn lấy nhau trong phòng.

Anh cứ như vậy mà nhắm nhìn mặt biển, đến khi lạnh không ngồi được nữa mới đứng dậy quay về.

Lúc đi qua rạp chiếu phim, anh dừng bước.

Đèn trong rạp lại sáng, chỉ là hôm nay không có tiếng nhạc.

Tối qua Lý Tinh Trạch chiếu phim cho anh xem, đến tận bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, thâm chí cả tin nhắn cũng không gửi.

Nếu nói là Lý Tinh Trạch không nhìn thấy thông báo của Wechat thì anh không tin, vậy thì tại sao không gửi tin nhắn tới?

Anh đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, vẫn không nhịn được mà đi vào trong rạp chiếu phim.

Cửa vào rạp được trang trí theo phong cách rạp chiếu phim Hong Kong của thế kỷ trước, đèn tròn nhỏ được lắp từ cửa đến tận trong sảnh lớn, hai bên quầy bán vé đặt mấy chiếc máy bán vé tự động, quầy bán đồ ăn không sáng đèn.

Toàn bộ sảnh lớn vô cùng tĩnh lặng, vẫn không có một bóng người.

Tạ Chu Nghiêu đi lòng vòng một vòng, vốn định rời đi, kết quả lại nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ phòng chiếu phim số một mà hôm qua anh xem.

Anh đi tới, đẩy cửa nhìn vào trong

Trên màn hình lại bắt đầu chiếu phim, những vẫn như ngày hôm qua, ở vị trí ghế ngồi không có ai.

Anh đi tới chỗ ngày hôm qua ngồi xuống, đợi mấy phút, cô gái ngày hôm qua lại mang bỏng ngô và đồ uống vào.

Nhưng không phải nước chanh như ngày hôm qua, mà là nước dưa hấu vừa được ép.

Cô gái ấy vẫn nói như hôm qua “Chúc ngài xem phim vui vẻ.” Tạ Chu Nghiêu gọi cô ấy lại: “Ai bảo cô mang vào vậy?”

Cô gái cười một tiếng, không trả lời đã đi ngay.

Để lại Tạ Chu Nghiêu như có điều suy nghĩ mà nhìn đồ trong tay.

Phim ngày hôm nay cũng là phim zombie, tình tiết đặc sắc rất nhanh đã cuốn hút anh, không còn tâm tư mà nghĩ chuyện khác nữa.

Nhưng sau khi anh xem xong, Lý Tinh Trạch vẫn không xuất hiện.

Ngày thứ ba lúc đi vào phòng chiếu phim, người đưa bỏng ngô cuối cùng đã đổi thành một người khác.

Anh nhìn Lý Tinh Trạch đi tới trước mặt, trong lòng vô cùng phức tạp.

Lý Tinh Trạch cầm hai chiếc túi, một túi đựng bỏng ngô, một túi đựng hai cốc chanh mật ong.

“Em có thể ngồi ở đây không?” Lý Tinh Trạch hỏi anh.

Tạ Chu Nghiêu không nói gì, Lý Tinh Trạch liền ngồi xuống, đưa bỏng ngô vào tay anh, lại cắm ống hút vào một cốc nước chanh rồi đặt vào bên trái của anh: “Cái này là do em làm đó, anh thích chua, em vắt hơn nửa quả chanh, nhưng sẽ không chua quá đâu, anh uống thử xem.”

Lý Tinh Trạch nhìn anh một cách tha thiết.

Tạ Chu Nghiêu vẫn không nói chuyện, cũng không động vào cốc nước chanh kia, anh dời mắt sang màn hình, tập chung xem phim.

Lý Tinh Trạch cũng không giận, yên lặng xem cùng anh.

Bộ phim ngày hôm nay không căng thẳng như phim của hai ngày trước, có thể nhìn ra được đạo diễn dành hơn phân nửa tinh lực là dành cho tình tiết yêu đương của nhân vật chính, hơn nữa cảnh tình cảm cũng rất nhiều.

Đặc biệt là cảnh nam nữ chính không kiềm chế được trên bờ biển, cảnh thân mật khiến Tạ Chu Nghiêu không thể ngồi xem tiếp được nữa.

Anh không biết có phải Lý Tinh Trạch có phải cố ý hay không, liền dùng dư quang ánh mắt liếc người bên cạnh.

Lý Tinh Trạch thật sự cố ý, chẳng qua hắn không biểu hiện ra mà thôi.

Hắn nhìn thẳng phía trước, thần thái vô cùng tự nhiên vắt chéo hai chân, lúc nữ chính rên rỉ còn cầm cốc nước chanh lên uống một ngụm.

Tạ Chu Nghiêu thu hồi anh mắt, nhìn hai người càng ngày càng không khống chế được nữa trên màn ảnh, quyết định đi vệ sinh.

Anh không nói là đi đâu, Lý Tinh Trạch cũng không hỏi, còn rất quan tâm mà co đôi chân dài lên để anh đi.

Đến lúc tới nhà vệ sinh, anh nhìn vào gương mới phát hiện mặt mình đã nóng rực.

Anh mở vòi nước, hứng nước lạnh vỗ lên mặt, chờ đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống mới ngẩng đầu, tiếp tục nhìn vào trong gương.

Anh biết mục đích Lý Tinh Trạch làm như vậy.

Mặc dù trước đây số lần hai người xem phim với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, những lần nào cũng đều rất ngọt ngào.

Lý Tinh Trạch muốn gợi lại kí ức trong quá khứ của anh.

Tạ Chu Nghiêu nhếch môi, người trong gương lộ ra một nụ cười chế giễu.

Cho dù  Lý Tinh Trạch muốn làm cái gì đi chăng nữa anh đều sẽ không mềm lòng, nhưng bộ phim kia vẫn không nên xem thì tốt hơn.

Anh lau sạch mặt và tay, muốn đi thẳng về phòng, kết quả vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lý Tinh Trạch đứng ngoài cửa.

Anh dừng bước, liền nghe thấy Lý Tinh Trạch nói: “Có phải không muốn xem nữa không? Nếu không muốn xem nữa thì em đưa anh về phòng nhé.”

“Không cần.” Bị hắn nói đúng tâm tư, Tạ Chu Nghiêu chỉ có thể xụ mặt từ chối.

“Em chỉ đưa anh đến cửa, đảm bảo không đi vào.” Lý Tinh Trạch thành khẩn nhìn anh: “Chu Nghiêu, chúng ta đã ba ngày không gặp rồi, anh đừng trốn tránh em như vậy có được không?”

Tạ Chu Nghiêu yên lặng trong chốc lắt, nhớ ra bản thân chỉ là bị mất trí nhớ, không thể thật sự lạnh lùng như bây giờ, cũng không từ chối nữa.

Trên đường quay về hai người đều không nói gì cả, đi mất trăm mét cũng không chạm mặt bất cứ ai.

Bên tai là tiếng sóng biển cùng tiếng động cơ của tàu Viking, đến cả tiếng bước chân cũng bị che lấp trong màn đêm.

Lúc đến cửa phòng, Lý Tinh Trạch nói: “Đi ngủ sớm một chút, nhớ khóa cửa nhé.”

Tạ Chu Nghiêu gật đầu, Lý Tinh Trạch lại nói: “Ngủ ngon.”

Anh không trả lời, Lý Tinh Trạch cũng không đợi anh trả lời, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp kia dần biến mất ở cuối hành lang, trong lòng Tạ Chu Nghiêu có chút cảm xúc không nói được thành lời.

Thật ra trên đường về anh thật sự muốn hỏi Lý Tinh Trạch mấy ngày nay hắn làm gì.

Dù sao người kia không nhắn lấy một tin trên Wecaht, cũng không thấy người đâu.

Nhưng anh lại không hỏi thành lời.

Anh không muốn biết nhiều chuyện không có ý nghĩa như vậy, vả lại dù cho anh không hỏi anh cũng đoán ra được.

Mấy ngày nay tin đồn về Lý Tinh Trạch và Từ Cẩn càng ngày càng nhiều, anh ngày nào cũng nghe được nhiều câu chuyện khác nhau.

Cho dù là thật hay giả, Lý Tinh Trạch chắc chắn phải ở cùng Từ Cẩn thì mới bị đồn thành như thế này.

Anh sầm mặt, dùng sức sập cửa..