Dạ Phong Dương hạ cửa sổ xe xuống, chỉ thấy Lãnh Tiểu Dã bên ngoài, vươn tay kéo khóe môi như cười lên.

"Dạ Phong Dương, về sau, anh nhớ cười nhiều vào, lúc anh cười lên trông đẹp trai hơn nhiều."

Dạ Phong Dương cười một tiếng, "Được."

"Vậy... Hẹn gặp lại!" Vẫy tay tạm biệt với anh, Lãnh Tiểu Dã ôm Tiểu Tuyết đi về phía tuyến xe buýt tới sân bay.

Nhìn cô lên xe, Dạ Phong Dương ngẩng mặt, nhìn khuôn mặt mình trong chiếc kính chiếu hậu, giơ khóe môi lên cười, sau đó sắc mặt lại trầm xuống, quay ngược đầu xe, chạy về phía trước.

Lập tức bắt đầu công việc, hiện tại, anh ta cũng không có tâm trạng để cười.

Dù vậy, nhưng anh ta vẫn không tự chủ được thoáng nhìn qua chiếc kính chiếu hậu, xe buýt đã khởi động, đi càng lúc càng xa.

...

...

Bệnh viện.

Lão quan gi vội vàng đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, y tá và bác sĩ đang khuyên can anh.

"Tiên sinh, ngài thực sự không thể xuống giường được."

"Tiên sinh, hiện tại, ngài không thể cử động được!

...

Đương nhiên, khuyên thì khuyên, nhưng y tá cùng bác sĩ cũng chỉ đứng từ xa, không dám tiến lên.

Vừa rồi, nhìn thấy một người bảo vệ bị anh đá ra, thì bọn họ còn ai dám lại gần cơ chứ.

Hoàng Phủ Diệu Dương làm ngơ lời mọ người, vẫn theo ý mình chậm rãi đứng dậy, bác sĩ riêng cùng bảo vệ lập tức đứng bên cạnh, muốn ngăn nhưng lại không dám, muốn đỡ nhưng lại sợ anh tức giận, đành đứng một bên do dự.

"Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia vội đi tới, giữ lấy cánh tay anh, "Ngài..."

âm thanh Hoàng Phủ Diệu Dương có chút yếu ớt, nhưng vẫn vô cùng cố chấp, "Chuẩn bị máy bay, tôi muốn đi tới sân bay."

Tìm cả đêm, nhưng không hề có chút tin tức Lãnh Tiểu Dã, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu lúc này không tìm thấy cô, không biết nha đầu kia đã đi đâu rồi, khiến việc tìm cô như mò kim đáy bể.

"Nhưng, ngài..." Lão quản gia muốn khuyên anh, nhưng nhìn thấy ánh mắt anh, giọng nói lại mềm nhũn, "trên người ngài có vết thương, có thể... Ngồi xe lăn..." Nhìn anh không động đậy, lão vội vàng nói thêm, "Mạng của ngài là được tiểu thư cứu về, nếu tiểu thư biết ngài vô tình với bản thân như vậy, chắc chăn sẽ không vui."

Hoàng Phủ Diệu dương liếc mắt nhìn lão một cái, "Lấy xe lăn đến."

Lão quản gia lúc này mới thở phào, "Mau đem xe lăn đến."

Quản gia cùng trợ lý và bọn bảo vệ lại bận rộn một phen, một lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng bác sĩ và bảo vệ đi theo sau bước lên trực thăng, bay thẳng tơi sân bay.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, thẳng đến khuôn mặt không có giọt máu của Hoàng Phủ Diệu Dương, cổ áo đồ bênh nhân được tách ra, khiến hai xương quai xanh cũng lỗ ra ngoài, trên sợi dây màu đen một chiếc nhẫn kim cương vàng lấp lánh rũ xuống.

Bác sĩ ngồi bên cạnh anh, cẩn thận cầm lọ thuốc.

Lão quản gia và bọn bảo vệ thận trọng ngồi một bên, sợ bá tước tiên sinh nhà mình đột nhiên xuất hiệný muốn gì đó.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thấy càng ngày càng đến gần sân bay, con ngươi anh hơi nheo lại, "Chuyến bay đi Mỹ sớm nhất là bao giờ?"

Lão quản gia nhìn sân bay cách đó không xa, "Tiểu thư muốn đi Mỹ sao?"

Hoàng Phủ Diệu Dương thở dài một hơi, "Tôi chỉ đoán thôi."