Ảnh Linh

Chương 21: Hỏa Quỷ (1)

4 năm trước. 

Ngày 20-2-2017, 3 giờ chiều tại học viện âm nhạc Phú Hoa. 

"Bốp! Bốp!" 

Âm thanh da thịt bị những tấm ván nhựa mỏng đập vào vang vọng khắp căn phòng nồng mùi nấm mốc, mảng ẩm ướt trên tường do trận mưa đêm qua lan rộng xuống sàn nhà, ánh đèn nhạt nhòa soi lên hai ba cái bóng đen đang liên tục hành hạ ai đó. 

"Đừng đánh nữa…" 

Người con trai cơ thể gầy yếu bị ép vào góc tường, từng trận đòn khiến cho anh ấy rên rỉ kêu đau, mỗi lần bọn chúng hạ tay là mỗi lần cơ thể anh run bần bật. 

Trên tay, chân và mặt anh đều là những vết xanh tím ứ huyết, nhìn thôi cũng khiến người ta thương xót. Vậy mà đám người đó vẫn không hề có chút đồng cảm nào, ngược lại bọn họ còn rất phấn khích mà cười giòn giã lên làm cho người ta lạnh cả gáy. 

Cùng là con người với nhau, nhưng cách họ đối xử với Tống Thịnh lại dành cho thú vật, có vẻ như họ đã đánh mất bản tính của người chỉ còn lại phần con. 

"Thế nào? Còn chịu được chứ?" 

Một kẻ trong số đó túm lấy tóc của Tống Thịnh ép anh ngẩng cao đầu lên. Gương mặt điển trai hút mắt đó in sâu vào trong đôi đồng tử đen láy kia. 

Tống Thịnh yếu ớt đáp: "Không… Không chịu nổi nữa. Hàn Trí, cậu tha cho tôi đi…" 

Người tên Hàn Trí đó vừa lắc lắc ngón tay trỏ vừa tặc lưỡi: "Mày không nên dễ dàng cầu xin tao như vậy." 

"A!" 

Vừa nói dứt câu, Hàn Trí lấy lưỡi lam từ trong túi áo ra rạch lên lỗ tai Tống Thịnh hai ba cái, máu tươi chảy xuống thấm vào trong nền đất ẩm. 

Mùi máu tươi đó có vẻ kích thích cả bọn, Hàn Trí rít gào vài hơi liền liếm lên vết cắt trên tai anh, gã ta ngậm mút như một con sói khát máu. 

Tống Thịnh vừa sợ hãi vừa đau đớn làm cho nước mắt rơi xuống, Hàn Trí nếm được vị mặn chát lẫn trong mùi tanh tươi đó nên tức giận cắn mạnh lên lỗ tai Tống Thịnh. 

Anh gào thét trong vô vọng, ánh mắt từ từ dại ra nhìn bốn người ở phía sau thích thú tiến đến. 

Bóng đèn dây tóc treo trên trần nhà kho đung đưa, trên bức tường đối diện hiện rõ bóng mờ của năm người họ đè Tống Thịnh xuống. 

"Làm ơn! Đừng cắn nữa!!!" 

Không gian xung quanh tịch mịch, chỉ có tiếng khóc thét thảm thiết của người con trai văng vẳng, trời kéo mây đen mù mịt và từng giọt mưa rơi xuống mái tôn, rồi dần dần tiếng mưa cũng lấn át tất cả mọi thứ, thành phố Phú Hoa vẫn đầy hoa lệ nhộn nhịp, mặc cho có ai biết điều gì đang xảy ra hay không thì dòng người vẫn vội vã như thế. 

__________________________________

Dòng thời gian vẫn trôi mặc kệ cho lòng người bị vẩn đục. 

Tống Thịnh hiện tại cũng đã chết rồi, cái chết của anh chính là nhân quả mà anh phải gánh lấy vì tội lỗi của mình, Dương Ánh Nguyệt đã vì anh mà biến thành Hỏa Quỷ độc ác, sớm hay muộn thì những kẻ đã biến cô ra nông nỗi này cũng sẽ phải trả giá. 

Ngày đó không hề xa đâu mà gần ngay trước mắt, bây giờ Dương Ánh Nguyệt chỉ cần đưa tay chạm nhẹ lên kẻ đó là cô đã có thể khiến kẻ đó chết cháy trong ngọn lửa của quỷ rồi. 

Việc này rất dễ, nhưng Dương Ánh Nguyệt không thể làm được, bởi vì Hạ Trí đã được linh phù hộ thân. 

Trong căn phòng với ánh đèn màu tím mờ ảo, xung quanh không có gì nhiều ngoài những vật dụng thông thường, tuy vậy vẫn có thứ nổi bật hơn hết thảy khi mới vừa bước vào. 

Một bộ xương người làm từ thạch cao đặt ở gần góc tường. Đó là thú vui mà Hạ Trí dành nhiều thời gian quan tâm đến, cơ thể người, xương máu và thịt, không chỉ có gã mà những người khác cũng giống vậy. 

Không rõ là trong bộ não kia rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, tư duy ra làm sao, nhưng có thể mường tượng được rằng bọn chúng là những kẻ khát máu chính đồng loại của mình. 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Trí bật dậy khỏi chiếc giường của mình quơ tay nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng nói của người con gái thân mật với gã. 

"Anh Trí, tối nay em có thể đến chỗ anh không? Hôm nay em có chuyện không vui."

Ha Trí hài lòng nhếch môi nhưng ngữ điệu vẫn giữ cao độ tầm trung: "Được, em muốn dùng chút rượu không?" 

"Em… Chưa từng nếm thử rượu…" 

""Một ít Soju sẽ giúp tâm trạng em tốt hơn, yên tâm anh không lừa em đâu, em có thể tự mình mang đến nếu không tin anh." 

Người bên kia có vẻ đã bị thuyết phục bởi giọng nói thành thật của gã, Hạ Trí vô cùng khoái trá với khả năng dụ dỗ của mình, sau khi cúp máy thì hắn lập tức bấm vào box chat nhóm trên ứng dụng PlayMe. 

Hạ Thiếu: Câu được cá rồi.

Jordan Triệu: Hạ công tử quả nhiên lợi hại, hàng có sạch không thế? 

Tiểu Đào đáng yêu: Ai cho phép cậu nghi ngờ mắt nhìn của Trí ca hả? 

Jordan Triệu: Ngô tiểu thư hạ hỏa! Tại hạ không có ý đó. 

Tiểu Đào đáng yêu: Coi chừng tôi đó. 

Hạ Thiếu: Em bình tĩnh, anh sẽ dạy dỗ lại thằng nhóc này. 

Tiểu Đào đáng yêu: Dạ (^o^)

Lý Vu: Các người đừng hòng cho bọn tôi ăn cơm chó nữa đi. 

Jordan Triệu: Đúng đó! 

Tiểu Đào đáng yêu: Trí ca!!!!! 

Hạ Thiếu: Thôi được rồi, vẫn như giờ cũ chỗ cũ, đừng đến trễ. 

Sau khi để lại dòng tin nhắn không cảm xúc, Hạ Trí ném điện thoại qua một bên rồi cười khúc khích như một kẻ điên, gã liếm liếm môi mình rồi nhìn chằm chằm vào bộ xương ở góc phòng. 

Dương Ánh Nguyệt vân thầm lặng theo dõi mọi nhất cử nhất động của hắn ở sau cánh cửa, đôi mắt đỏ vện tơ máu của cô như muốn xé nát gã ra thành trăm mảnh, không ngờ rằng gã lại tiếp tục cái trò đáng ghê tởm đó với một cô gái vô tội khác. 

Đã ba năm trôi qua, bọn chúng vẫn nhởn nhơ với tội ác của mình! 

Cô không cam tâm! 

Ám khí trên linh hồn cô càng dày đặc, ngọn lửa màu xanh quỷ dị nay đã sạm màu dần biến thành màu đen. 

Dương Ánh Nguyệt cố gắng chạm đến Hạ Trí, nhưng mọi nỗ lực đều bị phủi bỏ bởi ánh sáng linh thiêng kia đã đẩy lùi cô. 

Hạ Trí chỉ cảm thấy không khí có chút lạnh, gã tặc lưỡi rồi đi chuẩn bị đốt nến và trang trí lại phòng ốc một ít, sẵn tay gã bật lại máy điều hòa để cho ấm dần. 

____________________________________

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló dạng, khu chung cư sang trọng dành riêng cho những người có tiếng bắt đầu phát ra tiếng ồn ào. 

"Á!!!!" 

Tiếng la hét đánh động tất cả mọi người trong khu chung cư, bọn họ tò mò nên tiến gần đến. 

Người phụ nữ trông có vẻ mập mạp, gương mặt phúc hậu đã biến sắc thành màu xanh như tàu lá chuối, bà ta ngã ngồi trên đất, mắt trừng trừng nhìn vào căn phòng số 08 đang mở tang hoang cánh cửa. 

Bà run rẩy lắp bắp chỉ vào bên trong: "Có… Có người chết!!" 

Lập tức, những trận nôn khan và bật thốt vì kinh ngạc ồ ạt kéo đến, cảnh tượng bên trong quá mức kinh dị khiến cho bọn họ sợ hãi tột độ. 

Sàn nhà lênh láng máu, ba cái xác không rõ là nam hay nữ giống như bị ai đó rạch nát, mặt và vài bộ phận khác thì cháy xém bốc lên mùi khen khét, ở góc phòng nơi vốn dĩ đặt bộ xương thạch cao nay đã có thêm một thi thể nữ nhân bị lột đồ trần trụi. 

Ổ bụng bị người ta cắt ra lòi ruột gan ra ngoài, tay và chân chi chít vết cắn xé, máu từ cơ thể đã chết đó đều trút xuống sàn nhà chảy đầy khắp căn phòng. 

Cảnh tượng này, không biết là nên dùng từ gì để diễn tả nữa, tất cả mọi thứ đều hỗn độn và kinh tởm. 

Chỉ vài chục phút sau, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường thảm án, tin đồn nhanh chóng lan đến giới báo chí gây nên hỗn loạn tin tức trên tất cả trang mạng xã hội và đài truyền hình, đâu đâu cũng nói đến vụ án bí ẩn tại chung cư dành cho nhân vật VIP. 

Tô Kim Ảnh thở dài: "Xem ra chúng ta không kịp điều tra về Dương Ánh Nguyệt rồi."

Viên Mạnh Linh khẽ nhíu mày: "Tôi thấy vụ này có gì đó không đúng…" 

Lúc này, sếp Lâm cùng với những người còn lại vừa hay đã hoàn thành nhiệm vụ bảo hộ, họ lập tức nhận được triệu tập của cục trưởng cục cảnh sát. 

Mặt mày bọn họ tối sầm lại, Vương Chu ném tập tài liệu lên bàn của Tô Kim Ảnh: "Vụ này chúng ta sẽ tiếp nhận." 

Tô Kim Ảnh biết chắc là sẽ như thế, cứ có gì khó thì đều bị đẩy qua tổ trọng án, bọn họ chẳng khác nào là cái sọt rác cả. 

Hạ Trúc ngồi bịch trên ghế, cô thở dài : "Vụ này lớn đây, ba nạn nhân bị đốt cháy đều là con nhà tài phiệt cả." 

"Tài phiệt?" 

"Tập đoàn thực phẩm BK, bệnh viện đại học Tân Thời và dược phẩm Phong Hòa."

Viên Mạnh Linh nhìn Tô Kim Ảnh, cả hai người đều không ngờ đến thân phận của ba nạn nhân kia lại dính líu đến giới thượng lưu như vậy. 

"Lại là Phong Hòa…" 

Cậu lẩm bẩm, cái tên Phong Hòa này lần nữa xuất hiện trong vụ án mà cậu phải theo, tính đến hiện tại cũng là lần thứ ba rồi, không thể nào là trùng hợp một cách vô lý như vậy được. 

Ngay cả Tô Kim Ảnh cũng cảm thấy thế.