(23)

Có thể nguyên nhân do tôi, bọn họ không đi ăn bữa tối dưới ánh nến lãng mạn nữa.

Mà tùy tiện tìm một quán lẩu ở ven đường.

Dương Lỵ gọi một phần nước lẩu uyên ương, sau đó bắt đầu nói câu được câu không về phong cách yêu thích của cô ấy.

Tôi cũng vội lấy bút giấy ra để ghi chép, cẩn thận ghi lại và nhớ những yêu cầu, những mong chờ của cô ấy đối với váy cưới.

Làm xong hết mọi chuyện, tôi rất thức thời không tiếp tục ở lại quấy rầy đến thế giới hai người họ.

Đứng dậy chào tạm biệt: “Tôi xin phép về trước, chị Lỵ anh Kiều, hai người tiếp tục ăn đi.”

Dương Lỵ: “Em chưa ăn gì hết, cứ thế mà đi sao?”

“Dạ, em không đói bụng nên muốn về trước, vừa lúc trong đầu nảy ra chút linh cảm, muốn nhanh chóng về nhà để phác thảo.”

Nghe mấy lời đó xong Dương Lỵ không tiếp tục giữ tôi lại, giục tôi mau chóng cho ra bản thảo thiết kế.

Tôi cười gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Ngay cả lúc đi, ánh mắt vẫn không dám nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy.

Nhưng tôi cảm nhận được, ánh mắt mãnh liệt, từ đầu đến cuối như hình với bóng, đè ép lên tôi khiến tôi không thở nổi.