(16)

Tôi không biết hôm đó mình đã đi ra công ty anh bằng cách nào, chỉ biết là dọc đường đi dùng sức khóc.

Một người đanh đá ngang ngược như mẹ tôi còn bị dọa sợ, không tiếp tục ở lại để càng thêm mất mặt, chỉ biết đi theo tôi.

Vừa đi vừa trách mắng: “Khóc cái gì mà khóc, vô dụng như thế để oan ức như vậy, vừa rồi sao không nói chuyện làm rõ quan hệ với người họ Kiều kia đi? Không phải con là người rất có năng lực sao, không phải rất thích tỏ vẻ sao, con….”

Bà càng nói càng to, thể hiện mọi sự không hài lòng với việc đánh mất người rể hiền.

Cuối cùng tôi không chịu được, sắp sụp đổ đến nơi: “Mẹ, me đã nói đủ chưa? Kết quả thành ra như này, mẹ vừa lòng chưa? Mẹ không nên chạy đến công ty của người ta gây chuyện, nếu không phải mẹ cố tình làm to chuyện, mọi chuyện sẽ không biến thành như bây giờ!”

“Mẹ có biết không, con….”

Mẹ biết không, rõ ràng con có thể ra vẻ hãnh diện rời khỏi thế giới của Kiều Diệc Thần.

Tôi không biết gì hết, không biết anh quen bạn gái lúc còn học đại học, không biết anh sắp sửa đính hôn.

Cái gì cũng không biết, cũng sẽ không phải nhận nhiều sự đau lòng và chua xót đến vậy.

Mà hiện tại, với tình yêu luôn phải dè dặt cẩn thận khiến tôi thấy mình không khác gì một vở hài kịch.

Anh sắp đính hôn còn đến trêu chọc tôi.

Tôi không dám cũng không muốn nghĩ, sau sáu năm gặp lại, có phải anh muốn trả thù không.

Anh hận tôi, hận tôi sáu năm trước đã lừa anh.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất khóc đến tuyệt vọng.