Vai trò của mỗi trong couple này như sau: Tôi chịu trách nhiệm cho trí tuệ và vẻ bề ngoài, Tam gia chịu trách nhiệm soi mói và bày trò dở hơi, về lý thuyết là thế… Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc chỉ số IQ của Tam gia tăng vọt một cách bất ngờ..
Hồi cấp ba mặc dù không thích làm bài tập nhưng lại nhát gan hơn thỏ đế nên tôi không dám không nộp bài. Vậy nên sau kỳ nghỉ dài nào tôi cũng là người đến lớp sớm nhất (vì vậy tôi đã chủ động xin gánh vác nhiệm vụ vinh quang là giữ chìa khoá lớp), vào lớp thì nghiêm chỉnh ngồi vào vị trí của mình, nhìn chằm chằm cửa lớp bằng ánh mắt đầy mong mỏi, chờ người tốt đến giải cứu.
Hồi đó người tốt kia thường sẽ là Tam gia.
Ngày xưa cũng đã có lần tôi mượn bài tập của người khác để “tham khảo” nhưng rồi nhận ra bài của Tam gia tương đối chính xác mà các bước giải cũng không quá dài dòng như thế sẽ có đủ thời gian để chép gần hết đáp án nên tôi cực thích mượn vở bài tập của Tam gia.
Đối với một học sinh cấp ba trong sáng thì những người bạn có thể ra tay nghĩa hiệp cho ta mượn bài tập trong thời khắc nguy cấp đều sáng chói như thần tiên! Vậy nên trong ngày đầu tiên trở lại sau đợt nghỉ dài, ánh mắt tôi nhìn Tam gia thật không khác nào mắt chó nhìn thấy xương, ngay từ giây phút gã bước vào cửa tôi đã không thể rời mắt và kéo dài mãi đến khi gã ngồi vào chỗ, lấy vở bài tập rồi đi tới đặt nó ngay ngắn lên mặt bàn tôi. Trong quá trình đó, động tác nào của gã cũng cực kỳ quyến rũ!
Ấn tượng sâu nhất là vào kỳ nghỉ hè của một năm nào đó, có đến nửa già số bài tập của môn toán tôi còn chưa động chạm tới, mặc dù biết chắc là thầy cô sẽ không xem nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy bất an, liền gọi điện thoại cầu cứu Tam gia. Tam gia nói: “Tớ làm xong rồi, cậu sang lấy về đi.”
Tôi vui vẻ tung tăng bước lên xe bus đi từ trung tâm cũ đến trung tâm mới tìm gã. Tôi vừa xuống xe đã thấy Tam gia đứng chờ sẵn ở trạm dừng, thấy tôi chẳng nói chẳng rằng liền đưa luôn cuốn vở bài tập vào tay tôi.
Tôi ngơ ngác đón lấy, nói một tiếng “cảm ơn”, khi quay người lại thì chuyến xe quay về cũng đã tới liền cuống quýt chạy lên chiếm chỗ. Đến khi ngồi chễm chệ trên xe rồi mới nghĩ không biết vừa mới cầm vở bài tập của người ta đã chạy mất hút thế này có vô duyên lắm không nhỉ?
Nhiều năm sau tôi vẫn nghĩ cho tôi mượn vở bài tập là bước đầu tiên Tam gia dùng để tiếp cận mình. Tôi liền hỏi gã: “Có phải lúc làm bài anh biết là em thích kiểu giải toán ngắn gọn nên mới cố tình viết thật vắn tắt không hả?”
Tam gia tỏ vẻ nghi ngờ rồi trả lời: “Em nói bài tập hè với bài tập tết hả? Mấy bài toán đó có đáp án cả mà, em chỉ cần chép đại hai công thức ra rồi viết đáp án là được, thầy cô đâu có xem. Kìa, em lại hiểu lầm anh sao…”
Cuối cùng biết được chân tướng, tôi chỉ biết khóc ròng.
2.
Trải qua kỳ nghỉ hè đen tối nhất là năm tốt nghiệp cấp ba, dành cho cuộc sống mới rất nhiều hy vọng cũng như không ít sự tò mò, chúng tôi đều tự bắt đầu cuộc sống đại học của mình. Trải qua thời kỳ tập quân sự và rối rắm khi làm quen với những người xa lạ, bỗng nhiên tôi lại thấy nhơ nhớ Tam gia, vậy là vào buổi tối của một ngày trăng thanh gió mát nào đó, tôi đã chat weibo với gã.
Tôi lười gõ bàn phím nên gửi cho gã tin nhắn thoại: “Cậu đang ở đâu vậy?”
Tin nhắn thoại trả lời của Tam gia ồn ào đầy tạp âm, gã nói: “Tớ đang ăn cơm.”
Tự nhiên không hiểu sao vào giây phút ấy tôi lại thấy hụt hẫng, dường như cảm thấy cuộc sống mới của gã thật sống động, hơn thế nữa cuộc sống mới đó giờ đây đã không còn “Người bạn tốt đầu tiên trong vũ trụ” là tôi nữa rồi. Tôi đáp: “Ừ, bọn mình nói chuyện đi.”
Tam gia chuyển sang gõ chữ: “Cậu nói đi.”
Tôi cũng gõ bàn phím trả lời: “Bọn mình yêu xa nhé?”
Tam gia hỏi: “Vì sao?”
Tôi thực sự cạn lời, thằng cha này là mười vạn câu hỏi vì sao à? Tôi bắt đầu nói hươu nói vượn: “Cậu xem mùa đông sắp tới rồi. Trong thời tiết giá rét này, hai người ôm nhau sưởi ấm chắc chắn là tốt hơn một người lạnh cóng đúng không?”
Tam gia nói: “Nhiệt độ ban đêm ở Hạ Môn chỗ tới là 28oC, tớ đang mặc quần đùi áo mayô đây.”
Tôi không biết chống chế thế nào, đành nói: “Thôi cậu ăn tiếp đi.”
Từ đó về sau tôi thường xuyên liên hệ với Tam gia, thỉnh thoảng chỉ nói đùa, thỉnh thoảng cạn lời vì gã, không chỉ một lần tôi đưa ra lời đề nghị “yêu xa” có tính xây dựng rất cao nhưng gã lần nào cũng từ chối.
Cuối cùng tôi – một người càng bị ngăn cấm thì càng dũng cảm đã nói với Tam gia: “Bọn mình yêu xa đi. Thật đấy, tớ không đùa đâu, bọn mình đừng ai tìm người yêu khác nữa.”
Tam gia trả lời rất nhanh: “Được.”
Nhưng tôi lại có chút chưa định thần lại được: “…Chỉ thế thôi à?”
Tam gia hỏi lại: “Không thì phải thế nào?”
Mấy tháng sau không hiểu tại sao, cuối cùng tôi lại có cảm giác như đã nhảy vào cái bẫy Tam gia giăng ra.
Sau khi yêu nhau tôi cũng từng thắc mắc: “Tại sao em phải theo đuổi anh chứ?! Không được, anh phải theo đuổi em một lần! Như thế quá bất công với em! Nói ra người ta sợ chạy mất dép!”
Lúc này Tam gia đã không còn là cậu bé tốt bụng ngày xưa nữa, gã miễn cưỡng nói với tôi cho có: “Anh thích em trước, em theo đuổi anh trước, thế là công bằng rồi. Đâu còn là lũ trẻ mười bảy, mười tám tuổi nữa, đừng có bày trò nữa, đi ăn thịt nướng thôi.”
Tôi vừa sải bước đi theo gã một cách khó kiểm soát vừa thấy ấm ức muốn chết: Mặc dù đã không còn là “lũ trẻ mười bảy, mười tám tuổi” nữa, nhưng em mới có mười chín tuổi thôi mà…
3.
Trái tim Tam gia lúc nào cũng khoáng đạt nên có khi tôi thực sự rất muốn đi tìm tí giấm nhét vào miệng gã.
Một lần nhìn thấy chàng trai trước đây có tình cảm với mình cập nhật status mới đầy tính văn nghệ trong sáng, tôi bật dậy gọi điện cho Tam gia, cố bịa chuyện: “Em xem đi xem lại rồi, chắc là cậu ấy đang nhớ tới em đó!”
Lúc đó Tam gia đang chơi game, kẹp điện thoại vào giữa tai và bả vai, thỉnh thoảng tiếng gào của nhân vật trong game lại vọng vào điện thoại. Gã nói với vẻ thờ ơ: “Ừ, rồi sao?”
Tôi nổi giận: “Anh không cảm thấy bị đe doạ sao?”
Tam gia bình tĩnh nói: “Bị đe doạ gì? Nó có niềm vui mới, em thì có anh rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì được?”
Tôi doạ gã: “Anh không sợ em với cậu ấy tình cũ không rủ cũng tới, em và cậu ấy lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay sao?”
Đầu tiên Tam gia khen ngợi trình độ ngữ văn của tôi rồi nói: “Nửa năm trước thì sợ nhưng giờ thì không.”
Tôi lập tức hiểu ngay hàm ý trong câu nói đó của gã, cất giọng xót xa: “Thôi anh chơi đi...”
Cúp máy tôi liền chạy ra đứng trước gương sau cánh cửa, ngắm một lượt từ trên xuống dưới từ trái sang phải rồi hỏi bạn cùng phòng: “Có phải tao béo hơn hồi khai giảng không?”
Bạn cùng phòng đả kích tôi không chút lưu tình: “Giờ mày mới biết à? Không chỉ béo lên 5kg thôi đâu...”
Xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này nên rất lấy làm hoảng sợ. Lấy trong tủ ra chiếc váy cũ mặc thử, thì ôi thôi... Không ngờ là! Không! Mặc! Vừa!
Sự việc này làm tôi rất buồn. Vì vậy để Tam gia cảm thấy bị đe doạ, tôi quyết tâm giảm béo, không ăn tối, một ngày chỉ ăn hai bữa. Cứ thế sau một tuần tôi giảm được 1,5kg, liền phấn khởi khoe với Tam gia.
Tam gia hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Em đang giảm béo?”
Tôi nói: “Giờ anh mới biết à... Thật là không quan tâm đến em gì cả!”
Tam gia không biết trả lời thế nào, “Em không nói thì làm sao anh biết được? Gầy được mấy kg rồi?”
Tôi kiêu ngạo trả lời: “1,5kg.”
Không ngờ Tam gia lại cười cợt nói với tôi: “Hiệu quả cũng thường thôi. Anh thấy người ta giảm béo phải nhịn ăn ba bữa, chỉ cầm hơi bằng hoa quả. Còn em chỉ nhịn bữa tối, hai bữa ban ngày ăn nhiều thế làm sao mà gầy được?”
Tôi cảm thấy lời gã nói rất đúng, vậy là từ hôm sau bắt đầu chỉ ăn táo và trứng gà.
Qua một ngày, hai ngày... Đến ngày thứ ba tôi nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh, tên người nhận là “Bạn cùng phòng của Tiểu Bố”!
Thế là lũ bạn tôi vừa reo mừng vừa mở hộp, rồi bắt đầu nhai rau ráu đồ ăn bên trong. Tôi ngồi trên giường đau khổ nhìn chúng nó, lặng lẽ cầm điện thoại lên: “Sao lại thế... Sao không mua cho em?”
Tam gia nghiêm túc trả lời: “Em đang giảm béo, lúc nào em gầy anh mua cho nhé.”
Nghe lời dỗ dành vô liêm sỉ của Tam gia, lại nhìn đám bạn đang ăn uống ngon lành, tôi rên lên: “Em không giảm béo nữa, em cũng muốn ăn hoa quả ướp lạnh, em muốn ăn socola, muốn ăn sầu riêng khô. Anh yêu ơi em sai rồi! Anh mua cho em đi mà...”
Giọng điệu Tam gia thay đổi ngay tức khắc: “Thế mới đúng chứ. Phải có da có thịt một tí sờ mới có cảm xúc. Bưu phẩm gửi cho em hai ngày nữa tới nơi, phải ngoan đấy!”
Sau vài giây thương thay cho đám thịt nhung nhúc trên người mình, tôi bổ nhào xuống giường lao vào cuộc chiến tranh giành đồ ăn vặt với lũ bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng nói: Kế hoạch độc ác vỗ béo tôi là việc làm thông minh nhất Tam gia từng có.