Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất

Chương 10: Phần 4 Thiếu gia độc miệng EQ âm

Không biết bắt đầu từ bao giờ cách nói chuyện của Tam gia lại trở nên thèm đòn đến thế. Cứ như gã đang trở lại cái thời nổi loạn mười sáu, mười bảy tuổi vậy. Những tình cảm dịu dàng từng dành cho tôi đều bị quăng xuống biển cho cá ăn, tôi chỉ còn lại bóng dáng kiên cường của một thiếu gia độc miệng.

1.

Bình thường nhất là chuyện ăn uống.

Tôi: “Anh yêu, tối nay bọn mình ăn gì?”

Tam gia ra dáng một người đàn ông tốt: “Tuỳ em, ăn gì cũng được, anh không có ý kiến, em thích ăn gì bọn mình ăn cái đó.”

Tôi nhìn các cửa hàng bên đường, chỉ đại một cái: “Thế bọn mình anh móng heo nhé? Móng heo nướng bán ở phố Tây hình như cũng ngon lắm, em vẫn muốn thử một lần.”

Tam gia “à” một tiếng rồi chau mày nhìn tôi: “Nhưng anh ghét ăn móng heo nhất đấy!”

Tôi tiếp tục nhìn phía trước: “Thế à... Vậy bọn mình đi Yoshinoya ăn nhé, chẳng phải anh rất thích ăn cơm thập cẩm ở đó sao?”

Tam gia lắc đầu: “Bây giờ không muốn ăn cơm lắm.”

Tôi đã có chút không vui: “Hay là đi ăn Mc Donald?”

Tam gia trả lời không thèm chớp mắt: “Anh rất ghét ăn fastfood, không muốn ăn hamburger.”

Tôi cạn lời: “...Vậy anh nói đi, bây giờ bọn mình ăn gì?”

Tam gia vẫn trưng ra bộ mặt nịnh bợ của bạn trai: “Tuỳ em. Anh nghe theo em mà.”

Lúc đó tôi chỉ hận không có cái bàn nào trước mặt để quẳng vào mặt gã, đành lườm một cái, “Ăn rắm ấy!”

Tam gia tỏ vẻ hoảng hốt: “Cô em bảo bối thích ăn cái đó sao?!”

Sau đó gã tỏ vẻ xấu hổ đưa tay ra sau mông rồi nắm chặt lại giơ ra trước mặt tôi: “Sẵn sàng chưa?”

Tôi: “...”

2.

Tam gia suốt ngày nói thích tôi phải mũm mĩm một chút, thậm chí còn nói thời đi học không đủ can đảm theo đuổi tôi là vì “lúc đó tôi gầy như khỉ đột, không đẹp như bây giờ”. Nếu khi ấy tôi béo hơn 5kg thì gã đã “hành động từ lâu rồi”.

Tôi một mặt tự nhắc bản thân đàn ông toàn những kẻ bốc phét, không được dễ dàng tin tưởng, không được béo; một mặt lại không thể kiềm chế được cái đuôi phe phẩy rơi vào cái bẫy toàn đồ ăn của Tam gia… Nhưng Tam gia lại không thể thực hiện được mục tiêu nghĩ sao nói vậy, hơi một chút là “thở” ra những câu không những làm tổn thương tôi mà còn làm hại đến chính mình (bình thường nếu gã làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, tôi sẽ làm hại đến sức khoẻ của gã!)

Gió lạnh thổi vù vù, tôi nhìn các cô gái trên đường ai nấy rét run lẩy bẩy, kiêu ngạo nói với Tam gia: “Em béo thật nhưng khả năng chịu lạnh rất là cao nhé. Người khác mặc nhiều quần áo làm cơ thể tròn như quả bóng trong khi em vẫn mặc rất thời trang!”

Tam gia cười nhạt: “Đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa, họ đâu có nhìn em mặc nhiều hay ít, chỉ nhìn mặt thôi.”

Tôi lập tức nhảy lên, tung một cú đá.

Lúc bước lên bàn cân, tôi suy sụp buồn bã nhìn con số xuất hiện trên màn hình tinh thể lỏng. Tam gia đi qua liếc mắt nhìn một cái rồi vỗ vai tôi: “Anh thích em mập mạp mà.”

Tôi ngước lên hỏi: “Nếu em gầy đi thì sao? Anh sẽ không thích em nữa chăng?”

Tam gia nghiêm túc trả lời: “Đừng nói lung tung.”

Tôi còn chưa kịp mừng rỡ và cảm động thì gã đã bồi thêm một câu: “Làm sao mà em gầy đi được?”

Tôi lập tức nhảy lên, tung một cú đá.

Một hôm vào buổi tối, chúng tôi hỏi nhau bữa trưa ăn gì. Gã nói: “Anh ăn trưa hết 14 đồng.”

Tôi lấy làm kiêu hãnh: “Em chỉ ăn hết 7 đồng.”

Tam gia liền bĩu môi: “Ghét thế, không ngờ anh lại ăn tốn gấp đôi em.”

Tôi cười tủm tỉm an ủi gã: “Đừng buồn. Dù sao anh cũng nặng gấp đôi em mà, nếu chia bình quân cho từng miếng thịt thì cũng same same thôi.” Tam gia im lặng vài giây rồi cất giọng nghiêm túc: “Em đừng tự lừa dối bản thân.”

Tôi nhảy lên một cái thật đẹp rồi tung cú đá.

Lúc tôi đăng ký tài khoản Taobao bằng số điện thoại thì bị hệ thống thông báo là số điện thoại đã được sử dụng nên đành phải đăng ký bằng số của Tam gia. Sau đó để thuận tiện, gần như tất cả tài khoản trên mạng của tôi đều được đăng ký bằng số của Tam gia, hai chúng tôi dùng chung rất nhiều tài khoản, ưu điểm là nếu hết tiền tôi có thể dùng luôn số tiền trong thẻ Tam gia còn nhược điểm là không còn một tí bí mật nào.

Một hôm Tam gia gọi điện cho tôi, nói có tin nhắn thông báo giao hàng, gã liền mở ra đọc.

Tôi nói, “À, em mua cái váy.”

Gã cười nhạt, “Anh đọc được đoạn chat của em với chủ shop trên taobao, chiều cao XXX, nặng XXX hả?”

Tôi vẫn chưa nhận ra: “Ừ, đúng rồi.”

Tam gia lại cười nhạt lần nữa: “Xưa nay em vẫn lấy cân nặng thực tế trừ đi 5kg để lừa anh. Mụ này ghê thật!”

Người tí hon trong đầu tôi nhảy lên rồi tung một cú đá…

3.

Một hôm mới ngủ trưa dậy được mấy phút đã thấy Tam gia gọi tới.

Tam gia hỏi: “Đang làm gì đấy?”

Giọng tôi chưa hết ngái ngủ nên vẫn hơi nhẹ nhàng: “ Vừa dậy xong, đang định lên thư viện.”

Tam gia: “Ừ, anh phải đi ngủ một lát.”

Tôi: “Tự đặt báo thức đi, em sợ quên gọi anh. Chiều nay anh có việc đúng không?”

Tam gia: “Ừ. Nhưng sao giọng em dịu dàng vậy? Lạ nha…”

Tôi vừa được khen dịu dàng liền tỉnh táo ngay: “Vậy hả? Chắc là vừa dậy nên chưa tỉnh ngủ hẳn.”

Tam gia cất giọng nũng nịu như có như không: “Ồ anh biết rồi~ Em không có tính cáu gắt lúc vừa ngủ dậy~”

Tôi khởi động kỹ năng làm nũng: “Đúng rồi~ Chỉ có anh mới cáu gắt lúc vừa tỉnh ngủ thôi ~ Anh có thích em dịu dàng như thế không~~?”

Tam gia im lặng một chốc: “Em không cáu gắt nhưng bị phù nề!”

Tôi thu lại tất cả kỹ năng, cổ họng cũng căng ra, quát to đến mức làm cho chó dưới sân cũng phải sợ: “Mẹ nhà anh! Xéo đi!”

Tam gia cười tí tởn: “Aha, cảm giác như thế tốt hơn nhiều!”

4.

Có lần tôi cùng người nhà Tam gia vào cửa hàng nội thất Ikea, đi xem cả một buổi sáng. Lúc gần về, bố mẹ Tam gia đi vệ sinh, hai chúng tôi ôm một đống đồ ngồi ngoài cửa chờ họ.

Đang lúc nhàm chán, tự nhiên Tam gia quay sang hết nhìn trái lại nhìn phải, sau đó thì nhìn tôi, mặt lộ rõ vẻ nuối tiếc: “Đông thế!”

Tôi không biết gã định làm gì. Chưa kịp hỏi thì đã thấy mắt gã đang nhìn về phía nhà vệ sinh rồi cất giọng cực kỳ quả quyết: “Thôi vậy, không kịp nữa rồi, họ sắp ra đến nơi rồi!” 

Bất chợt tôi nhận ra gã định hôn mình, rụt rè hai giây rồi cũng nhắm mắt lại.

Kết quả tôi nhắm mắt chờ lâu ơi là lâu mà vẫn chưa thấy Tam gia hành động gì, đến khi mở mắt ra xem thì mới phát hiện không – còn – thấy – gã – đâu – nữa!

Tôi ôm một cái bình hoa to tướng, nghển cổ ra tìm gã. Cuối cùng thì thấy gã đang đứng ở cuối một hàng dài người ở khu bán thực phẩm.

Vừa liếm kem ốc quế vừa cầm một cây khác đi về phía tôi, hớn hở như chờ được khen, tôi thầm nghĩ: Nếu đặt tình huống này trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình kiểu nghiêm túc thì Tam gia ạ, anh không sống qua nổi ba chương đâu, anh biết không?