Casey cho là Damian đùa. Nàng bực mình khi chờ mãi không thấy anh đâu. Nàng đã đi qua đi lại phòng anh đến sáu lần trong ngày hôm đó, nhưng tấm bảng “Không nên làm phiền” vẫn luôn luôn treo chình ình bên ngoài. Trong phòng cũng không có động tĩnh gì. Cuối cùng, vào chiều tối, nàng quyết định gõ cửa. Nếu định tiếp tục chuyến đi vào sáng mai, anh cần phải mua được một bộ yên ngựa trước khi cửa hàng đóng cửa. Nàng cũng có thể mua hộ anh nhưng ở đây có bán rất nhiều loại và bộ yên ngựa là một vấn đề thuộc quyền ưu tiên cá nhân. Anh mới biết cưỡi ngựa nên việc chọn mua cần phải dành cho anh

Damian càu nhàu rời khỏi giường. Casey chợt nghĩ có lẽ anh đã không ngủ được nhiều trong cái đêm nàng thú nhận mình là con gái. Hình như anh có vẻ rắc rối trong việc chấp nhận giới tính thực sự của nàng

Casey đã rất xúc động và bối rối khi anh nói có quan tâm tới nàng. Nàng không hề mong đợi điều đó. Nhưng khi anh thú nhận đó chỉ là một lời nói dối, nàng lại cảm thấy buồn. Damian cố cư xử với nàng như trước, làm ra vẻ không quan tâm tới nàng là gái hay trai, và nàng cũng đành phải làm tương tự

Cuối cùng nàng cũng lôi được Damian ra khỏi khách sạn. Họ đến cửa hàng sau khi ghé qua ngân hàng. Casey không ngạc nhiên khi anh chọn mua bộ yên đẹp nhất và đắt nhất cùng với cái đinh khuy bằng bạc sáng bóng. Con ngựa vá đó sẽ được nhìn thấy lấp lánh dưới ánh mặt trời ở khoảng cách xa hàng dặm

Casey cố nhịn không nói lời chê bai. Thật quá lãng phí tiền bạc. Một lần nữa, nàng đề cập đến việc phải mua quần áo cưỡi ngựa

Damian vẫn ngang bướng. Dù biết là nàng nói đúng nhưng anh vẫn khăng khăng cho là quần áo đang mặc mới làm cho anh thoải mái. Anh còn đề nghị họ nên lên chuyến tàu ở thị trấn sau và như vậy anh việc gì phải cần đến bộ quần áo cưỡi ngựa nữa. Họ có lên được tàu hay không cũng không tránh cho anh khỏi việc lộ rõ là người mới đến ở mọi nơi anh đi qua. Giá như nàng có thể bỏ lại cái túi du lịch chết tiệt kia

Mong là việc chứng minh quan điểm của nàng không kết thúc quá sớm, quá đột ngột trong lúc này

Khi mang bộ yên đến chuồng ngựa, họ phải đi qua một quán rượu đông đúc và ồn ào. Damian tụt lại đằng sau vì phải vác bộ yên cương nặng trịch trên vai trong khi Casey sải những bước dài phía trước. Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một xa. Mặc dù không chủ ý nhưng trông họ có vẻ như không đi cùng nhau. Và Damian bị chú ý ngay, khi bốn người dân địa phương say bí tỉ bước ra khỏi quán và đứng sừng sững trước mặt anh

Casey không biết Damian bị chặn đường cho tới khi nghe có tiếng súng nổ. Nàng quay lại và nhìn thấy bốn khẩu súng đang chĩa về phía chân anh. Nàng từng chứng kiến cảnh này ở một số thị trấn. Nhiều người thường bị bắt nạt khi mới đến những thị trấn thuộc khu vực miền Tây. Chính mắt nàng đã từng trông thấy một anh chàng miền Đông bị bắn què chân chỉ vì anh ta từ chối không chịu nhảy với kẻ quấy rối mình. Nàng cảm giác Damian cũng sẽ hành động tương tự

Damian không phản ứng gì. Anh đánh rơi bộ yên, đứng nguyên tại chỗ mặc cho những phát đạn và bốn kẻ say kia càng lúc càng bực tức. Trông anh không có vẻ sợ hãi bọn người đó. Dù bắn súng giỏi nhưng anh không thể làm được khi không có vũ khí trong tay

Sau khi yêu cầu họ dừng bắn không kết quả, anh bước đến chỗ một gã và kéo mũi súng chĩa thẳng vào ngực mình. Ngay lập tức Casey vội rút súng bắn cảnh cáo vì nàng sợ rằng Damian không biết đến mối nguy hiểm thật sự, anh sẽ trấn áp gã kia … và cũng sẽ tự giết mình

Nàng bắn gãy gót gày ống của một gã, bắt hất tung mũ trên đầu gã khác. Như thế cũng đủ lôi sự chú ý của cả bọn ra khỏi Damian. Nàng định bắn thêm phát nữa nhưng rồi lại thôi vì thấy không cần thiết. Damian đi thẳng tới túm lấy hai gã và đập mạnh vào nhau. Hai gã bị cụng đầu rồi gục xuống. Anh đánh gã thứ ba khá mạnh khiến gã văng ra giữa đường. Còn gã thứ tư bị một cú đấm rút ruột phải gập người vì đau đớn

Rồi điềm nhiên như không có gì xảy ra, anh phủi tay, vuốt thẳng tà áo, nhặt bộ yên cương lên và tiếp tục bước đi. Casey để mắt trông chừng cái gã còn tỉnh táo duy nhất trong số bọn say. Chắc gã cũng chẳng dại dột làm gì nữa. Gã vừa thở hổn hển vừa làu bàu quay lại quán rượu

Casey cất súng và chăm chú nhìn Damian khi anh đến gần “Ông không sao chứ?”

“Tốt, đây là một thị trấn khá thân thiện đấy” anh lầm bầm

“Có lẽ vậy, và tôi thật sự ghét phải đề cập đến việc này” nàng cười tươi, nói thêm “Nhưng việc đó chắc chắn không xảy ra nếu ông không giống như vừa mới bước xuống từ chuyến tàu ở miền Đông. Trông ông như một du khách, ông Damian ạ, và người ta thường đùa bỡn, trêu chọc du khách vì cho rằng họ không biết gì nhiều về vùng đất này”

“Vậy hãy dạy tôi đi”

“Dạy gì?” nàng chớp chớp mắt

“Dạy tôi cách tồn tại ở nơi đây”

Casey cố hiểu rõ ẩn ý trong câu nói đó nhưng không thể suy nghĩ lâu hơn.”Được rồi, đối với những người mới bắt đầu, hãy quay lại cửa hàng trước khi đóng cửa. Đã đến lúc ông phải trông như thuộc về nơi này chứ không phải trông như chỉ đi ngang qua đây”

Miệng anh mím chặt. Nàng kín đáo thở dài, chờ đợi sự từ chối .. một lần nữa. Tại sao bộ quần áo bảnh chọe ấy lại làm cho anh thích thú như vậy nhỉ? Có phải chỉ vì anh không muốn có một diện mạo tầm thường? Đấy có phải là lý do duy nhất không?

Nhưng rồi nàng kinh ngạc khi thấy anh gật đầu với lời nói cộc lốc “Dẫn đường đi”

Họ quay lại cửa hàng và Casey ước gì nàng chưa đề cập đến chuyện này. Trong bộ quần áo thành phố ấy trông Damian đẹp trai và sang trọng, còn khi mặc quần bò bó sát, áo ghi – lê bên ngoài áo chemise lanh màu xanh, cổ quàng khăn rằn đen, đầu đội mũ rộng vành, trông anh toát lên vẻ khỏe mạnh. Hình ảnh này tạo cho nàng cái nhìn khác hẳn về anh. Nó làm cho anh trở nên … có giá trị.