Một mùa hè cứ như vậy mà trôi qua, khi vào thu, Hạ Du Du không thể đến chỗ Tần Tử Hiên được, bởi vì ông nội và ba Trương Quân Hạo đều tham gia hội giao lưu học thuật tổ chức ở Mỹ tới một tháng, mẹ Trương Quân Hạo cũng đi theo, Trương Quân Hạo liền ở lại nhà họ Hạ, Hạ Du Du liền không thể nào mượn cớ được.

Vì vậy, khó có thể nào thấy được Hạ tiểu thư luôn thích cười đùa lại bắt đầu ngẩn người, thỉnh thoảng cũng sẽ than thở, khiến cho Trương Quân Hạo cũng phải kinh sợ một chút, nhưng mà dù thế nào thì bạn học Trương cũng không thể ép Hạ tiểu thư nói ra.

Cuối cùng cũng chịu đựng qua một tháng, khi những vị đại nhân nhà họ Trương về nước, Hạ Du Du còn kích động hơn cả Trương Quân Hạo, ngày thứ hai sau khi Trương Quân Hạo trở về nhà họ Trương, Hạ Du Du không liền không đợi được xin phép đi qua nhà họ Trương, đương nhiên trên đường đi Hạ Du Du vậy mà đi đến trước cửa biệt thự nhà họ Tần, bởi vì bị mẹ bắt học đàn dương cầm quá nhiều, nên cũng đã trễ rất nhiều thời gian.

Nhưng mà từ xa Hạ Du Du liền thấy được hình ảnh của Tần Tử Hiên, luôn luôn là một bộ áo đen, luôn luôn là dáng đứng thon gầy nhưng lại đầy lạnh lùng.

Đi mau để đến gần Tần Tử Hiên, trong phút đó Hạ Du Du lại có cảm giác đã lâu lắm rồi không gặp, đột nhiên rất muốn khóc, vì vậy Hạ Du Du thực sự liền rơi lệ, bước vài bước về phía, chặt lấy Tần Tử Hiên, lớn tiếng kêu: "Tần Tử Hiên, em rất nhớ anh!"

"Anh cũng nhớ em, Hạ Du Du." Giọng nói trầm thấp êm tai của Tần Tử Hiên vang lên.

Trong nháy mắt Hạ Du Du đã quên khóc khóc, ngây ngốc ngẩng đầu. Trong trí nhớ không biết Tần Tử Hiên lại có thể nói mấy cái này nha, sau đó Hạ Du Du liền choáng váng hoàn toàn. Tần Tử Hiên thế lại nở nụ cười! Nụ cười ấm áp như vậy, khiến Hạ Du Du cảm thấy bây giờ là mùa thu vắng lặng, lại có thể thấy được ánh sáng mặt trời rực rỡ, nghe được âm thanh của hoa nở...

Việc khiến cho Hạ Du Du hài lòng nhất là, vẻ mặt Tần Tử Hiên đã thay đổi, lại mỉm cười với Hạ Du Du, cũng không ra vẻ bất đắc dĩ, lại có cảm giác cưng chìu,... Cũng chủ động nói chuyện với Hạ Du Du, tuy rằng vẫn là Hạ Du Du nói trước, nhưng mà... ít nhất... Không phải để cho Hạ Du Du nói một mình.

Chỉ có điều mong nhớ và phiền muộn suốt một tháng cũng để lại một bóng ma nhỏ trong lòng Hạ Du Du, giống như "Thâm tư thục lự", cuối cùng Hạ Du Du cũng tìm được một biện pháp giải quyết hoàn mỹ, đó chính là làm cho Tần Tử Hiên đi học, tuyệt hơn nữa là đi học cùng mình, vậy không phải có rất nhiều cơ hội để gặp mặt sao? Vì vậy đối thoại mỗi ngày liền biến thành:

"Tử Hiên, sao anh lại không đi học?"

"Xin lỗi, Du Du, người mù không thể cùng người bình thường học tập."

"Người mù thì có sao? Không thử làm sao mà biết?"

"Thực sự không được, Du Du."

"Đi thôi, Tử Hiên, đi thôi, đi thôi, đi thôi, theo em đi học đi mà!"

...

Cãi nhau vô số lần, rốt cục Hạ Du Du cũng nổi giận: "Tần Tử Hiên! Nếu như anh không theo em đi học, em liền không để ý tới anh nữa!!"

"Du Du, không nên tùy hứng, cũng không nên ép anh."

"Em cứ muốn như vậy, muốn như vậy, Tần Tử Hiên, dù chỉ một chút anh cũng không muốn đi cùng em!"

"Không phải như thế, Du Du."

"Chính là như vậy, là như vậy!!!"

Sau khi tức giận, lần thứ hai Hạ Du Du lại khóc, Tần Tử Hiên yên lặng một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Du Du, đừng khóc, anh đi! Em muốn anh đi, anh nhất định phải đi chứ!"

Lần thứ hai Hạ Du Du trợn tròn mắt, dễ dàng đồng ý như vậy sao??! Hạ Du Du bắt đầu hối hận tại sao mình không sớm dùng chiêu khóc này?...