“À à, không sao đâu không sao đâu, vậy con cứ ở nhà làm việc đi, không cần phải gấp gáp tới đây, an toàn là trên hết.”Phương Tú Bình năm nay 48 tuổi, quản lý một viện dưỡng lão nhỏ hơn 300 giường, hành nghề đã hơn hai mươi năm.

Làm nghề này của bọn họ không yêu cầu chuyện gì khác, chỉ cần thận trọng, mọi chuyện đều phải tỉ mỉ, qua loa một chút cũng không được.

Dạo gần đây biến chủng virus gia tăng đột biến, khu nào cũng có ca nhiễm bệnh, bà ấy không dám lơi lỏng cảnh giác, dù sao ai cũng biết nhóm người bệnh COVID-19 nặng nhất chủ yếu là người cao tuổi.Viện dưỡng lão có ba nhân viên tài vụ, ngoài Cố Chiếu ra còn hai lão tài vụ lớn tuổi khác.

Nội dung công việc chủ yếu của cô là lo trả lương và an sinh xã hội cho nhân viên, sau đó hỗ trợ một tài vụ khác làm vài việc trên máy tính, công việc mỗi ngày đều rất nhàn hạ.

Cho nên dù có làm việc tại nhà cũng không ảnh hưởng quá nhiều.“Nếu sau 48 giờ tiểu khu chỗ con có gỡ phong tỏa cũng đừng vội đi làm, chờ ở nhà thêm hai ngày để quan sát đi.” Phương Tú Bình không yên tâm lắm, cuối cùng để đảm bảo hơn bèn cho Cố Chiếu nghỉ thêm hai ngày.“Được.”“Vậy con tự để ý bản thân một chút, một thân một mình lỡ có việc gì phải nhớ không được tự mình gánh vác, lúc cần người hỗ trợ thì phải đi tìm người hỗ trợ, có biết không?” Phương Tú Bình biết gia cảnh của Cố Chiếu, có đôi khi bà ấy rất đau lòng cho đứa bé an tĩnh ngoan ngoãn này.

Ông trời thật sự không công bằng, có người vừa sinh ra đã nhận được trăm ngàn sủng ái, có người chỉ có thể liên tiếp đánh mất những trân bảo duy nhất của mình.

Con cái nhà bà ấy cũng là một cô nương, bằng không bà ấy thật sự rất muốn dắt mối tơ hồng.“Vâng, con biết rồi, ngài cũng cẩn thận một chút.” Khóe miệng Cố Chiếu hơi cong lên tạo thành một nụ cười thẹn thùng.Sau khi cúp điện thoại, cô thấy Thẩm Quyết Tinh vẫn còn đang ngủ trong phòng khách, Cố Chiếu rụt đầu, mở laptop mình của mình ra, sau đó trịnh trọng gõ mấy chữ trên thanh tìm kiếm —— “Cách nấu cơm tại nhà”, “Cơm nhà yếu lĩnh”, “Top 10 món cơm nhà được yêu thích nhất”.Cố Chiếu hiện giờ quả thực đang sống một mình, nhưng mới ba năm trước vẫn là bà nội cô chăm lo cuộc sống hàng ngày.

Bà nội Cố Chiếu là một lão thái thái nóng tính, mới nghe tiếng gió đã hô mưa, động tác nhanh nhẹn, đừng nói gì đến giặt quần áo nấu cơm, Cố Chiếu chỉ rửa cái chén bà ấy cũng ngại cháu gái mình chậm rì rì xài hao nước, liền đẩy cô đứng sang một bên.Sau đó bà nội không còn nữa, Cố Chiếu bắt đầu cuộc sống sinh hoạt một mình, ăn uống cũng không để ý lắm, thường xuyên kết hợp mấy món kỳ lạ lại với nhau, nấu chín là được, hương vị không thành vấn đề.

Nói cách khác, cô không biết nấu ăn.

Hoặc nói khác hơn là cô không biết làm cơm nhà.Nghiên cứu công lược cả buổi, Cố Chiếu bước đầu có tự tin.

Cô đột nhiên đứng phắt dậy, cảm thấy bản thân mình vừa làm nên kỳ tích lớn, kéo cửa phòng xông thẳng đến nhà bếp.Cũng may mấy hôm trước cô mới vừa mua sắm một ít rau dưa và thịt, bây giờ trong tủ lạnh cái gì cũng có, bằng không có muốn trổ tài nấu nướng cũng chỉ đành không bột đố gột nên hồ.Gọt vỏ khoai tây, xắt sợi nhỏ rồi làm nóng chảo dầu.Cảm giác đã gần được Cố Chiếu lập tức đổ hết khoai tây vào trong chảo, xèo một tiếng, khói dầu bốc lên bốn phía, có lẽ đã để chảo nóng quá.Lúc này cô cũng không hoảng, thong dong thêm một ít nước máy, sau đó nhanh chóng xào lên.Cô cũng không biết xào tới mức nào thì vừa vặn, mắt thấy sợi khoai tây đã bị xào nát bèn vội bỏ thêm ớt khô và tỏi.Vừa cho ớt cay vào thì khói bốc lên liền dễ sặc, cô vừa ho khan vừa xào khoai, nước mắt chảy ra.Tắt bếp, cô bày khoai tây xót mắt ra đĩa, đột nhiên nhớ ra hình như đã quên thêm muối và giấm trắng.Thêm ở trên chảo hay thêm trên đĩa chắc cũng không khác nhau đâu nhỉ? Nghĩ vậy, cô cũng không hâm lại, trực tiếp bỏ thêm chút muối vào khoai tây sợi rồi trộn đều, ngay khi cô chuẩn bị đổ giấm trắng thì chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.“Cậu đang làm gì vậy?”Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam dọa cô sợ run người, cái run này khiến cô đổ hết nửa chai giấm vào đĩa.

Dù đã nhanh tay dựng thẳng chai giấm dậy nhưng “nước canh” sắp tràn ra khỏi đĩa kia vẫn khiến người ta cảm nhận được tình hình không ổn lắm.Cố Chiếu sửng sốt hai giây, sau đó tuyệt vọng mà nhắm mắt đậy nắp chai lại, chắt hết “nước canh” trong khoai tây chua cay ra, thà cứu vãn một chút còn hơn không..